Trương Thắng nghe xong thì im lặng.
Sự im lặng này đột nhiên khiến Trần Cảnh có chút lo lắng.
Trần Cảnh rất thông minh, cũng rất hiểu biết con người.
Vài tháng trước...
Khi Trương Thắng chạy việc ông liền biết Trương Thắng đang ở trong giai đoạn thấp điểm, cũng biết Trương Thắng sẽ nhanh chóng thoát khỏi giai đoạn này.
Ông nghĩ rằng đó là ba năm, hoặc nhanh nhất là một năm.
Rốt cuộc, hắn chỉ là một học sinh, trong nhận thức của ông, không thể nhanh hơn được.
Nhưng…
Lần này, Trương Thắng xuất hiện đã phá vỡ nhận thức của ông.
Ông không thể đọc hiểu được Trương Thắng, ông còn chẳng thể hiểu được đến tột cùng là Trương Thắng đã tích lũy bao nhiêu tài nguyên chỉ trong ba tháng ngắn ngủi!
Có điều…
Ông biết mình phải nắm bắt cơ hội này.
Ông muốn lên thuyền, một trở thành một thành viên trên đó!
Khả năng của ông có hạn, ông cần nhân tài, chỉ có cách này mới có thể nâng cao giới hạn của mình!
Chỉ là…
Mặc dù ông đã lấy ra thành ý nhưng ông không chắc mình có tư cách lên thuyền hay không.
Trong phòng ăn.
Vẫn còn im lặng.
Trần Cảnh càng thêm lo lắng, đầu óc linh hoạt lên, ông suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Ràng buộc 10% là cực hạn của Trần Cảnh, ông chẳng còn thứ gì có ích hơn để bỏ ra nữa, nhưng người như Trương Thắng là không bao giờ thiếu tiền, mà lợi thế của chiếc nhà hàng này của mình rõ ràng không đủ!
Không biết đã bao lâu, Trương Thắng cười nói:
“Anh Trần, vậy cứ thế đi!”
Toàn thân Trần Cảnh run lên.
Khi Trương Thắng gật đầu nói những lời này, trong lòng ông dâng trào cuồn cuộn một thứ cảm xúc vui mừng nhảy nhót.
Ông đã bước lên được chiếc thuyền đó.
Bước lên được, tức là…
Ông và Trương Thắng đã khóa lại với nhau, nghĩa là dùng lấy tài nguyên của Trương Thắng càng thêm nhanh gọn hơn!
Thực tế!
Khoảnh khắc nhìn thấy A K!
Ông đã nhận ra rằng nguồn lực đằng sau Trương Thắng không đơn giản!
Bằng không…
Làm sao có thể tạo ra một ca sĩ giống như A K?
Ca sĩ lang thang, thành công chỉ sau một đêm?
Ca sĩ ‘chay’ thì có kỳ tích gì?
Giỡn gì đâu!
Lừa gạt mấy minh tinh không biết gì cũng chẳng sao, nhưng Trần Cảnh biết cho dù có tài năng thì cũng cần người đứng sau để đẩy chứ...
Đơn giản là, có tài hoa thì có thể đẩy bạn lên cao, nâng cao giới hạn của bạn!
Bình tĩnh, bình tĩnh!
Ông phải bình tĩnh!
Càng làm chuyện lớn thì càng phải bình tĩnh, không được mất khống chế!
“Thắng, vậy chúng ta ký hợp đồng nhé?” – Mặt ông ấy hơi đỏ, có gắng nói bình tĩnh nhất, nhưng dường như mang chút cảm giác rung động.
“Ừm, ký đi!”
Trương Thắng mỉm cười gật đầu.
...
Hợp đồng đã được ký kết.
Trần Cảnh cầm hợp đồng rời khỏi phòng ăn.
Lúc rời đi còn giữ bình tĩnh, nhưng vừa đi khởi phòng thì lập tức kích động tuyên bố với các khách hàng bản thân đã ký hợp đồng.
Cả nhà hàng lại nổ ra tiếng vỗ tay.
Mà Trương Thắng thì nheo mắt nhìn Ah K và cười.
“A K.”
“Có đây, giám đốc Trương…”
“Công ty sẽ cung cấp cho cậu một khoản phí ký hợp đồng là 50.000, cùng với 10% cổ phần của ‘Nhà hàng Bàn Tiểu An’…”
“Cái gì? Tôi cũng có cổ phần?”
A K mở to mắt khó tin nhìn một phần hợp đồng của ‘Nhà hàng Bàn Tiểu An’.
“A K, Sau này, bất cứ một thương hiệu nào của cậu, chỉ cần có thể lấy đến tôi đều sẽ chia cho cậu một phần!”
“Cái đó, tôi, ờm, cảm ơn, giám đốc Trương…” – Sau khi A K nghe vậy, tay cậu run nhẹ, kích động đến nói năng lộn xộn.
“Dù sao thì…”
“Hả?”
“Cậu là Thiên Vương!”
Gió đêm hơi mát.
Trương Thắng rời Wanda Mall.
Lâm Hạ và Trương Phán Phán theo sau.
Trương Phán Phán cúi đầu.
Đôi khi thế giới này rất kỳ diệu.
Cô từng cảm thấy Trương Thắng là kẻ mặt dày mày dạn, cảm thấy buồn nôn từ sâu trong tim.
Mà bây giờ...
Đến cuối cùng thì cô cũng trở thành kẻ mặt dày mày dạn như vậy.
Cô vẫn luôn đứng ở cửa ra vào của ‘Nhà hàng Bàn Tiểu An’ chờ Trương Thắng.
Nhìn sự ồn ào náo nhiệt như nước thủy triều quanh quẩn ở khắp nhà hàng, lại nhìn sự ồn ào náo nhiệt ấy dần lắng lại khi A K cõng đàn guitar rời đi dưới sự hộ tống của một đám bảo vệ.
Lẽ ra cô nên rời đi theo đó.
Cô biết rõ bản thân chẳng nhưng chỉ là một nhân vật phụ mà hơn nữa còn là nhân vật phụ không được hoan nghênh mấy.
Nhưng cô không làm vậy.
Cô vẫn luôn chờ đến từng cây đèn của cửa hàng tắt đi, chờ đám người Trương Thắng đi ra từ nhà ăn.
Cô lập tức đi theo.
Thực tế thì...
Lâm Hạ cũng ngạc nhiên vì sao cô ấy không rời đi.
Muốn hỏi cô ấy vài câu, thế nhưng cuối cùng rất nhiều lời đến bên miệng cũng không nói ra.
Cô hiểu rõ Trương Phán Phán Phán gặp phải rất nhiều chuyện khó khăn.
Nhưng những chuyện này đều là do chính cô ấy gây ra.
Nhân sinh có rất nhiều ngã rẽ đúng, đồng thời cũng có rất nhiều lựa chọn chính xác…
Nhưng, cô ấy đi sai một bước.
Mặc dù không đến mức chẳng thể quay đầu, nhưng cũng bị hiện thực chưa từng có trước kia làm tổn thương.
Rời khỏi trung tâm thương mại, đi vào quảng trường Trung Nguyên, Lâm Hạ đón một chiếc xe, sau khi gửi địa chỉ và biển số xe cho mẹ, cô ngẩng đầu nhìn Trương Phán Phán:
“Phán Phán, cậu…đi không, hay là chúng ta đi chung?”
Trương Phán Phán im lặng.
Không nói gì.