“Chuẩn rồi, không phải anh nói chắc nịch trần treo nhà anh cũng phòng cháy giống trần treo khác à? Sao mà gặp hỏa hoạn cái bị cháy thui vậy hả?”
“Ông chủ, đấy là quảng cáo sai sự thật, chúng tôi muốn trả hàng!”
“Phải!”
“…”
Mạnh Thụ Vinh Tông nhìn thấy rất nhiều đồng nghiệp trần tích hợp đi tới cùng với một nhóm khách hàng.
Bọn họ nói chất lượng sản phẩm ra sao như nào…
Còn quảng cáo sai sự thật…
Thậm chí còn tìm mấy miếng nhôm bị cháy khét biến dạng đến nói bậy nói bạ.
Một số khách hàng thậm chí còn mang quạt điện của họ đến, nói rằng quạt điện có nguy cơ an toàn tiềm ẩn, máy sưởi không chính hiệu, không có logo an toàn nào cả, đến chứng nhận chất lượng cũng không có…
Những tên cùng ngành này không hề giả vờ nữa.
Bọn họ đang khuấy động khách hàng!
Trả hàng!
Trả đơn đặt trước!
Mạnh Thụ Vinh chỉ cảm thấy máu toàn thân bắt đầu lạnh lẽo.
Anh ta nghiến răng!
Nhưng anh ta vẫn kiên nhẫn giải thích:
“Cấp phòng cháy của chúng tôi là cấp 2, nhưng trận hỏa hoạn này đã là cấp 3, miếng đệm của chúng tôi chỉ biến dạng chứ không bắt lửa…”
Nhưng...
Dường như lời giải thích của anh ta không có nhiều tác dụng ...
Tiếng xôn xao đánh gãy lời giải thích.
Anh chỉ cảm thấy đầu óc ù ù.
Ánh sáng mờ ảo chiếu sáng đường phố.
Mạnh Thụ Vinh suýt chút nữa bị quần công.
Biết rõ những khách hàng này là bị các thương nhân đồng nghiệp xúi giục, anh ta không thể làm gì được.
Điện thoại reo lên.
Mạnh Thụ Vinh nhờ vợ giải thích bên ngoài, anh quay lại trả lời điện thoại.
Nhưng trong điện thoại cũng không có tin tốt gì.
Là yêu cầu trả hàng.
Đó là đơn hàng 300 nghìn vừa ký lúc trước, một hộ khách nhà biệt thự.
Hôm qua!
Đơn hàng 300 nghìn này, bọn họ vừa tăng ca mới cắt xong, đồng thời mua quạt điện đắt giá nhất, đèn LED cao cấp nhất, chỉ đợi khách hàng gật đầu lắp đặt.
Sau đó...
Trả hàng!
Trong điện thoại anh hỏi khách hàng lý do đến cùng là gì.
“Không phải anh nói có thể trả hàng trong vòng bảy ngày mà không cần lý do sao? Bây giờ mới là ngày thứ bảy, tôi ngẫm nghĩ ‘Trần Nhà Tích Hợp Vạn Bang’ bên cạnh anh cũng tốt, ngẫm một lát vẫn là trả hàng…”
“Nhưng anh đã trả tiền đặt cọc…”
“Chúng tôi từ bỏ 1 nghìn đặt cọc rồi!”
“Không phải các người muốn lắp đặt gấp sao…”
“Thì đúng là vậy, nhưng lúc nãy có người gọi điện nói cho chúng tôi máy móc của các người không chính hiệu, marketing giả dối, tôi còn tìm hiểu thử quạt điện của mấy người chưa được kiểm tra chứng nhận chất lượng…”
“Nhưng cái tôi đưa các người không phải cái đó mà là đồ trên thị trường…”
“Mệt quá, phiền phức chết, trả hàng đi, chúng tôi cũng không muốn dong dài quá…”
“…”
Bên ngoài càng ngày càng ồn ào.
Người cùng ngành dẫn một đám người theo, thậm chí hô to.
Một cái gì đó như: “Lừa đảo…không dám nhận?” “Ban đầu quảng cáo ngon lắm mà, giờ sao hả?” “Có thể trả hàng trong vòng bảy ngày không cần lý do, mắc gì giờ không trả được?” “Trả hàng! Trả hàng!”
Cửa ra vào ‘Trần Nhà Tích Hợp Obon’.
Lý Ái Phượng vừa giải thích vừa không để những khách hàng quá khích này xông vào.
Mạnh Thụ Vinh về phòng, sắc mặt xanh tím một hồi, sau khi nghe điện thoại, mặt Mạnh Thụ Vinh lại đỏ lên.
Chộp lấy chén trà bên cạnh vứt mạnh xuống đất.
Chén trà tan nát thành từng mảnh, nước vung vẩy khắp nơi.
Trương Thắng ăn mì tôm xong, nhìn chén trà tan nát, nghe tiếng ồn bên ngoài.
Hắn cau mày.
“Giám đốc Mạnh, bình tĩnh chút!”
“Bình tĩnh? Giờ này còn bình tĩnh gì nữa! Chuyện đều đã như vậy sao tôi còn có thể bình tĩnh! Mất hết, toàn bộ đều mất hết rồi! Cậu hiểu được sao? Đều mất hết rồi!”
“…”
“Nhất định là bọn chúng đốt lửa! Nếu không thì sao bọn chúng đến nhanh như vậy chứ? Đây đều là âm mưu, không được, tôi phải báo cảnh sát! Nhất định là bọn chúng đốt lửa!”
“…”
“Tôi hiểu, phải, tôi hiểu rồi, toàn bộ những đơn hàng lớn kia đều là bọn chúng tìm người đến, đều là người của bọn chúng, khó trách lúc ký đơn này thuận lợi như vậy, lúc đó tôi hoàn toàn không nghĩ đến, ha ha, thì ra là thế, bọn chúng muốn phá hủy trần nhà tích hợp của tôi!”
“…”
Mạnh Thụ Vinh thở dốc, cú sốc này quá lớn, đã khiến anh ta không thể kiềm chế được.
Trương Thắng ném mì tôm vào thùng rác, đi đến bàn trà rót cho mình một tách trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Mạnh Thụ Vinh vẫn đang mắng, mặt mũi gần như dữ tợn, không nhịn được mà cầm dao gọt trái cây lên, như là muốn lấy dao liều mạng với những kẻ cùng ngành kia.
Nhưng sau khi đi được vài bước về phía cửa, anh lại quay đầu nhìn Trương Thắng.
Trương Thắng cũng không đuổi theo cản anh ta.
Chỉ là uống trà ở một bên, bình tĩnh nhìn ra ngoài.
Cứ như thể tiếng ồn bên ngoài không ảnh hưởng gì đến hắn cả...
Mạnh Thụ Vinh dừng lại.
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của Trương Thắng, anh dần đè nén cảm xúc, đặt con dao gọt trái cây xuống.
“Bình tĩnh chưa? Bình tĩnh rồi thì đến đây uống trà hạ hỏa, dòng trà Pu’erh này cũng được đó…”
Dáng vẻ bình tĩnh của Trương Thắng khiến cơ bắp trên mặt Mạnh Thụ Vinh hơi co giật, anh liếc nhìn ra bên ngoài.