Chương 319: Càng ngày càng gần hơn
Hốc mắt hắn không tự giác mà hạ thấp xuống, hắn nói rất nhiều lời cảm tạ.
Trong lúc mơ hồ, hắn nghe được xung quanh vang lên một chút thanh âm nghị luận.
Nghị luận về sản phẩm của hắn, hướng đi ra quốc tế, nghị luận về Bộ thương vụ nói muốn bồi dưỡng, nghị luận "Trần Nhà Tích Hợp Obon" là phân nhóm sản phẩm đầu tiên mà Bộ thương vụ xuất khẩu trong mười hai tháng. . .
Chuyện này. . .
Hắn cũng không biết.
Trên thực tế, lúc đang cùng với Lý Bân và Trương Thắng đột nhiên đến đây, thời điểm một đám người cửa hàng mặt tiền đột nhiên vây quanh như vậy, cả người hắn giống như chìm trong mộng.
Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt Trương Thắng, hắn liền hiểu ra hết thảy chuyện này, đại khái đều là sự thật.
Trương Thắng thật sự làm được!
Sau khi nói xong các loại lời cảm tạ. . .
Hắn lại thấy trong đám người có một vài bạn hàng lăn lộn lại đây.
Trong số những người đồng hành đó, có vài người trong ánh mắt mang theo mờ mịt, có người lại âm trầm tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì, mà có người trong ánh mắt lóe lên. . .
Một đêm kia.
Dưới ngọn lửa thiêu đốt cũng không hủy diệt hắn, ngược lại làm cho hắn đứng ở trong ngọn lửa, dục hỏa trùng sinh.
Trong lòng hắn kích động, nhất thời hào khí ngút trời, đứng ở sảnh "Âu Bang quốc tế", trong đầu hắn chỉ nghĩ tương lai vô hạn.
. . .
Màn đêm buông xuống.
Một đám ồn ào náo động kia cũng dần dần tán đi.
Nhưng thanh âm nghị luận vẫn không ngừng lại, rất nhiều bạn đồng hành cũng như không đồng hành vẫn tiếp tục thảo luận về chuyện này.
Thời điểm thảo luận. . .
Trong ánh mắt bọn họ đều mang theo ghen tị và hâm mộ.
Tất cả mọi người trên đường đều biết "Âu Bang quốc tế" được Bộ thương vụ che chở, chuẩn bị xuất khẩu rồi.
Trong "Âu bang quốc tế".
Mạnh Thụ Vinh tiếp đón Trương Thắng và Lý Bân ngồi xuống, vợ hắn là Lý Ái Phượng bận rộn đi ra ngoài chuẩn bị hoa quả, bưng trà đưa nước tiếp khách.
Nhưng Trương Thắng lại lắc đầu cười nhìn Lý Ái Phượng.
"Hiện tại không cần phải bày vẽ rườm rà như vậy, xung quanh vẫn còn náo nhiệt, có vài người trốn ở trong bóng tối càng không thích hợp ở lại đây, Lý Bân, ngươi không phải là phải vội đi sao? Oánh Oánh còn ở bên ngoài chờ lâu như vậy, sự tình gì nên xử lý cậu cứ đi xử lý đi. . !"
"Vâng! !"
Sau khi Lý Bân uống mấy ngụm trà, nhìn thoáng qua cánh cửa, Lưu Oánh Oánh còn đang thành thành thật thật đứng ở đó.
Hắn gật gật đầu với Lưu Oánh Oánh.
Trên mặt Lưu Oánh Oánh hiện lên một chút kinh hỉ, nhìn Lưu Bân đang đi ra cửa không chớp mắt, trong mắt lấp lánh như sao trời.
Ngày nào đó. . .
Một thanh niên quản trị viên mạng phóng khoáng đi tới Bếp Tích Hợp Sâm Nhiên, dưới dẫn dắt của giáo viên bắt đầu thực hiện những nghiệp vụ đầu tiên.
Quãng thời gian làm việc buồn tẻ mỏi mệt, có đôi khi còn bị khách hàng gây khó dễ nhiều mặt. . .
Thời gian đó quả thật rất khó khăn.
Sau đó. . .
Con gái của ông chủ cũng theo hắn bắt đầu học việc.
Lý Bân của mấy tháng trước trong lòng khó tránh khỏi mang theo vài phần không yên, một quản trị viên mạng, một bên là con gái của ông chủ, hơn nữa còn là con gái của Lưu Khai Lập. . .
Nhưng thời gian lâu dài trôi qua, hắn phát hiện Lưu Oánh Oánh cũng không có những tật xấu như Lưu Khai Lập, ngược lại cô có nét giống với người mẹ Trần Ái Cúc của cô hơn. . .
Thiện lương, ôn hòa, làm chuyện gì cũng đều nhận thức được bản chất.
Ngắn ngủn trong thời gian mấy tháng, hai người cùng nhau chịu không ít khổ cực, mỗi một lần chịu ủy khuất từ Lưu Khai Lập bên kia, Lý Bân trước tiên vẫn gọi điện thoại cho Trương Thắng, kể ra mấy chuyện Lưu Khai Lập không dám làm.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong. . .
Hắn lại đi tìm Lưu Oánh Oánh nói mấy chuyện không đúng của Lưu Khai Lập!
Cô cũng không phản bác, ngược lại còn bị làm cho cảm động!
Thậm chí rất nhiều lần nghe tới mức nước mắt lưng tròng, an ủi Lý Bân, nếu như thật sự ở đây không có hy vọng thì hãy rời đi đi. . .
Đoạn thời gian kia. . .
Chính là khoảng thời gian mà Lý Bân thống khổ nhất.
Rõ ràng cảm thấy chính mình có năng lực nhất định, lại phải ở đây làm việc cho một người lòng dạ hẹp hòi như Lưu Khai Lập.
Nhưng đồng thời cũng là đoạn thời gian mà hắn hạnh phúc nhất.
Hắn đã từng là một nhân viên quản trị mạng cấp thấp nhất.
Không có phân biệt ngày hay đêm, một ngày ba bữa cơm có khi còn không ăn hết, sống ở trước máy tính mà chết cũng ở trước máy tính, nhiều nhất cũng chỉ có thể thở dài một hơi.
Chỉ là một nhân viên tầm thường mà thôi.
Nhưng Lưu Oánh Oánh lại xuất hiện trong sinh mệnh của hắn. . .
Thời gian ăn cơm trưa cô sẽ gọi điện thoại cho hắn, biết hắn không thích ăn cơm cùng với Lưu Khai Lập liền mua một cái hộp giữ nhiệt, nhắc hắn mang theo bên người.