Chương 323: Vì sao…
"Bếp Tích Hợp Sâm Nhiên" cách nơi này rất xa, nhưng vẫn như trước có thể nghe được thanh âm.
Ngay sau đó. . .
Di động của Mạnh Thụ Vinh vang lên
Mạnh Thụ Vinh nhìn thấy dãy số trên di động, sau đó lại nhìn về phía Trương Thắng:
"Trương tổng, là đối tác gọi điện thoại đến đây . . !"
"Ngài cứ nhận đi! !"
"Ân, được! !"
Mạnh Thụ Vinh nghe điện thoại.
Trong điện thoại. . . là "Mỹ Giai Tổng Thể Điếu Đỉnh" gọi tới.
Ông chủ của "Mỹ Giai Tổng Thể Điếu Đỉnh" tên là Lưu Nhân Thông, là một người cao gầy, tối hôm qua thời điểm ông ta tới buổi tiệc kết hôn của con gái ông ấy đã nói qua rất nhiều chuyện hợp tác.
Nhưng lúc ấy, Lưu Nhân Thông tựa hồ rất lơ đểnh. . .
Lúc này trong điện thoại, Lưu Nhân Thông hỏi Mạnh Thụ Vinh có thể hay không.
Sau khi nghe thấy Mạnh Thụ Vinh gật đầu đồng ý, hắn liền hẹn một thời gian với Mạnh Thụ Vinh, tính toán một lát nữa sẽ qua đây . . .
Điện thoại mới vừa ngắt, Mạnh Thụ Vinh và Trương Thắng nhìn nhau một cái.
Mạnh Thụ Vinh còn chưa nói gì, điện thoại lại vang lên.
Lại là một bạn hàng khác gọi tới.
Ngữ điệu bạn hàng này cũng giống Lưu Nhân Thông, trong lời nói có đề cập với Mạnh Thụ Vinh cần một vài hàng hóa.
Mạnh Thụ Vinh tùy tiện đáp vài câu, đối phương lại bắt đầu giải thích rất nhiều. . .
Hắn giải thích ngày hôm qua sở dĩ hắn dẫn người đến đây thực tế đều chỉ là muốn nhìn thử xem, cũng không phải ý nguyện của hắn, nhưng bởi vì tất cả mọi người đều đến đây nên hắn cũng phải đến xem. . .
Mạnh Thụ Vinh một bên nghe, một bên gật gật đầu.
Hết thảy đều giống như Trương Thắng đoán trước.
Ngay khi Mạnh Thụ Vinh tính toán hẹn một thời gian thích hợp gặp hắn, lại nhìn thấy Trương Thắng lắc lắc đầu.
Sau khi dập máy, Mạnh Thụ Vinh nghi hoặc nhìn Trương Thắng:
"Trương tổng, cậu không phải đã nói chúng ta nên kết phường sao? Vì sao. . !"
"Mạnh tổng, kết phường, nhưng không thể kết toàn bộ phường, "Mỹ Giai Tổng Thể Điếu Đỉnh" muốn riêng tư đến gặp ông, ông cho rằng bọn họ không biết gì sao? !"
"Vậy. . !"
"Thương trường như chiến trường, trước đây ông từng làm bia ngắm, hiện tại chẳng lẽ còn muốn tiếp tục làm bia ngắm? !"
"Chuyện đó. . !"
"Ông muốn đối tác bạn hàng toàn tâm toàn ý đi theo ông hợp tác hay là vẫn chần chừ? !"
"Tất nhiên là toàn tâm toàn ý. . !"
"Ông và tất cả mọi người hợp tác, nhìn thì giống như là hai bên cùng thắng, nhưng hiện tại không phải thời điểm thích hợp, “Âu Bang quốc tế" chúng ta tư bản quá ít, không trấn được cục diện! Chỉ cần bọn họ lén thông đồng thì rất dễ dàng nuốt chửng chúng ta. . ."
Trương Thắng híp mắt.
"Vậy. . ."
Mạnh Thụ Vinh chần chờ một lát.
"Cho nên ông chỉ có thể lựa chọn hợp tác, ông và "Mỹ Giai Tổng Thể Điếu Đỉnh" hợp tác, hơn nữa thương lượng các loại ưu đãi. . . Nhớ kỹ, nhất định phải ký văn bản rõ ràng, nếu như lén lút thì chúng ta vẫn có thể nắm chắc trong tay! !"
"Nếu các đối tác bạn hàng khác biết được chỉ có một mình "Mỹ Giai Tổng Thể Điếu Đỉnh" hợp tác với ta, hơn nữa còn lấy được các loại ưu đãi, như vậy bọn họ sẽ cô lập hắn biến hắn thành bia ngắm, sau đó..."
Mắt Mạnh Thụ Vinh sáng lên!
"Đúng vậy! Nhớ kỹ, đứng trong một liên minh, người ta hận nhất chính là kẻ phản bội! Hơn nữa ông còn cho hắn ưu đãi, chặt đứt con đường hắn liên hợp với các bên khác, tất cả mọi người đều cô lập hắn, công kích hắn, hắn không còn con đường nào khác chỉ có thể toàn tâm toàn ý theo sát ông! Mạnh tổng, biện pháp tốt nhất để đối phó với địch nhân chính là tan rã từ bên trong. . ."
Trương Thắng chậm rãi nói ra mấy lời này:
"Nếu bên trong tan rã, xuất hiện vết nứt, vậy thì cho dù có là tường đồng vách sắt cũng sẽ sụp xuống vào một ngày không xa! !"
Trương Thắng đứng lên.
Mạnh Thụ Vinh chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Người như vậy, tuyệt đối không thể trở thành đối thủ!
Nếu như trở thành đối thủ, như vậy. . .
Nghĩ thôi đã không chịu nổi.
"Trương tổng, cậu đi sao?"
Mạnh Thụ Vinh kinh ngạc nhìn Trương Thắng khoác thêm áo khoác, dáng vẻ tựa hồ sắp rời khỏi, theo bản năng hỏi hắn.
Trương Thắng cười cười, chỉ chỉ phương hướng Bếp Tích Hợp Sâm Nhiên:
"Bên kia ồn ào đến như vậy, hiện tại có lẽ còn muốn động thủ đánh nhau, làm giáo viên, cũng không nên để cho học trò của mình bị người khác khi dễ. . !"
Cái bàn.
Bị đổ rồi..
Chén trà trên bàn bị hất lăn xuống đất.
Lý Bân và Lưu Khai Lập lao vào đánh nhau.
Hai bên đều là người tính tình nóng nảy, nhìn nhau không hợp mắt, Lưu Khai Lập tuy rằng đã có tuổi nhưng cư nhiên không hề rơi xuống thế yếu. . .
Tiếng khóc vang khắp đại sảnh.
Lưu Oánh Oánh khóc lóc muốn hai người dừng tay, nhưng hai người chẳng những không dừng lại, ngược lại bắt đầu càng đánh càng hăng.
Chung quanh rất nhiều người vây quanh chỉ trỏ.
Có người còn báo cảnh sát.