Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này (Dịch)

Chương 326 - Chương 326. Sắp Bị Bắt Lại Rồi

Chương 326. Sắp bị bắt lại rồi Chương 326. Sắp bị bắt lại rồi

Chương 326: Sắp bị bắt lại rồi

Qua khoảng một phút đồng hồ, Trương Thắng từ phía sau cửa đi tới đứng trong đám người, giống như một quần chúng vây xem, nghe quần chúng chỉ trỏ.

"Lưu Khai Lập này làm sao có thể như vậy. . !"

"Đúng vậy, đánh mọi người thành như vậy, cho dù con rể mới tới cửa, ông ta không muốn cũng không thể đánh người ta thành như vậy đi? !"

"Ai, thật sự là không có mắt, nếu như mà là ta, ta khẳng định phải gả con gái cho Lý Bân a. . !"

"Đúng vậy! !"

"Ai, đánh thành như vậy, cái cửa hàng này rốt cuộc còn muốn làm nữa hay không đây? !"

"Vợ của hắn phỏng chừng cũng bị hắn đánh, hiện tại có ai mà không bị thương dưới tay hắn chứ. . . , gần đây ta còn thường xuyên giữa đêm khuya khoắt nghe thấy hắn mắng vợ con hắn, không nghĩ tới hắn cư nhiên còn có thể động thủ. . !"

"Ai. . . Lưu Khai Lập này bị giam giữ mới vừa thả ra, hiện tại phỏng chừng vừa lại sắp bị bắt lại rồi…!"

Trương Thắng bình tĩnh nghe.

Sau đó. . .

Nhìn thấy Lý Bân được nâng lên cáng, sau khi nâng lên còn bắt đầu nôn khan.

Bất luận là bác sỹ có hỏi hắn chuyện gì hắn đều trả lời mơ hồ, tựa hồ như choáng váng, chỉ biết ôm bụng, một bên run rẩy một bên nôn khan.

Sau khi thầy thuốc nhìn bộ dạng của hắn, nhất thời lắc đầu, cũng không tiếp tục hỏi thêm cái gì, chỉ thật cẩn thận nâng hắn lên.

Lưu Khai Lập giống như nổi điên mà quát tháo!

"Hắn đang diễn! !"

"Hắn mẹ nó đang diễn đó! !"

"Ta không đánh vào đầu hắn! Ta đánh chết hắn, mẹ nó! !"

"Mẹ nó! !"

Trương Thắng nhìn thấy Lý Bân rời đi, nâng lên xe ở phía trước, trong khoảnh khắc không ai nhìn thấy còn liếc nhìn Trương Thắng một cái.

Vừa vặn đối diện với Trương Thắng. . .

Hắn trừng mắt nhìn Trương Thắng tựa hồ đang muốn ám chỉ cái gì. . .

Sau đó trên mặt trở nên cực kỳ thống khổ, thậm chí là vặn vẹo đứng lên, một bên kêu đau, một bên run run!

Cái này con mẹ nó thật sự khiến cho Trương Thắng nhìn đến ngây người!

Người này, quả thực con mẹ nó là nhân tài!

Ngày hôm sau.

Thời tiết lắc rắc mưa nhỏ.

Lưu Khai Lập ngồi xổm ở góc tường, một bên nhìn mưa bụi mông lung, một bên yêu lặng xoa tay.

Mấy giờ trước. . .

Hắn ở đồn cảnh sát viết tường trình.

Hắn phẫn nộ, hắn la mắng, hắn thậm chí như phát bệnh tâm thần mà tuyên bố phải đánh chết Lý Bân. . .

Khí thế hừng hực.

Nhưng lại không thể dùng vào đâu được.

Hắn cũng không có ý định kêu oan.

Dù sao cũng là do hắn động thủ trước.

Người qua đường vây xem, bên cạnh vừa vặn nhìn thấy hắn đánh người đều có thể làm chứng. . .

Vậy thì có gì mà kêu oan?

Nói Lý Bân đang giả vờ?

Nói Lý Bân đang lừa hắn?

Nói Lý Bân muốn dẫn con gái hắn đi?

Hay là. . .

Lưu Khai Lập phát hiện chính mình cái gì cũng đều không nói được.

Đặc biệt sau khi nghe thấy con gái Lưu Oánh Oánh vốn dĩ từ trước đến nay không hề làm sai lời hắn, vậy mà ở trước mặt nhóm nhân viên công tác "thêm mắm thêm muối" nói vài lời. . .

Trong lòng hắn đột nhiên lạnh một nửa!

Cảm xúc phẫn nộ khi vừa mới bắt đầu không biết từ lúc nào đã biến mất không còn một mảnh.

Chỉ cảm thấy trong lòng mệt mỏi. . .

Thời điểm vừa mới rạng sáng, Lý Bân đến đây.

Lý Bân mang theo một phần bản báo cáo tới đây, trên báo cáo ghi là "vết thương nhẹ" .

Vết thương nhẹ?

Hắn mới đạp mấy cái, nhiều nhất cũng chỉ đánh nát một cái răng của Lý Bân, đây gọi là "vết thương nhẹ"?

Sau một phen tranh chấp, Lưu Khai Lập phát hiện Lý Bân cái gì cũng đã chuẩn bị tốt hết rồi, giống như đây chỉ là một kế hoạch của hắn. . .

Nhân chứng, vật chứng, y chứng. . .

Thuận lý thành chương. . .

"Cút đi, cút đi, đều cút hết đi, coi như ta nuôi ra một con chó hoang! !"

Buổi sáng tám giờ.

Đồn cảnh sát cuối cùng cũng giải quyết xong sự việc, song phương giải hòa.

Tựa hồ cũng chỉ có giải hòa.

Hắn là người làm ăn, Bếp Tích Hợp Sâm Nhiên vẫn phải tiếp tục hoạt dộng.

Nhưng Lưu Khai Lập cũng không có ý định bắt tay Lý Bân mà chỉ kéo Lưu Oánh Oánh.

Sắc mặt Lưu Oánh Oánh có chút phức tạp, nhìn thấy trên người ông bị thương, tựa hồ có chút đau lòng, nhưng cuối cùng khóe môi chỉ giật giật:

"Ba, con. . !"

"Các người sao có thể đối xử với tao như vậy, tao làm như thế là sai sao, sự tình nháo đến tình trạng này, mày còn gọi tao là ba làm gì? Sao mày không giúp nó đánh tao luôn đi? Chạy tới cửa đánh. . . Ha ha, tốt, thật sự rất tốt a!"

Lưu Khai Lập hít thở một hơi thật sâu.

"Tao con mẹ nó xương khớp cũng muốn gãy hết rồi đây. . ."

Lưu Khai Lập châm chọc khiêu khích làm cho sắc mặt Lưu Oánh Oánh cực kỳ khó coi, nhưng vẫn nhìn Lưu Khai Lập.

"Đẩy mạnh như vậy, xương khớp cũng gãy luôn rồi? Ai, xương khớp của nó cũng quá mỏng mạnh rồi hả! Gãy mấy cái ? Có cần lấy xương cốt của tao đền cho nó không? Nếu có thể lấy xuống được thì mày lấy xương tao xuống đền cho nó đi. . ."

Lưu Khai Lập cười lạnh.

"Ba, cho tới bây giờ ba chưa từng để ý tới cảm thụ của người khác, từ nhỏ đến lớn, mỗi một lần ba đều chỉ lo cho cảm thụ của chính mình, cho tới bây giờ luôn tự cho là đúng, ngay cả con muốn học gì, chuyên ngành gì,… rất nhiều thứ con đều thử chia sẻ với ba, nhưng ba vẫn luôn cho rằng mình mới là đúng, còn có mở cửa hàng, một loạt sự tình sau khi mở cửa hàng con và mẹ vẫn cảm thấy ba không thể làm như vậy, nhưng ba. . !"

Bình Luận (1)
Comment
tranletuananh19012010 1
tranletuananh19012010
Reader
4 Tháng Trước
Sao lại là truyện chữ vậyemo
Trả lời
| 0