Chương 330: Bạo nộ
Thẩm Nghị nhìn vẻ mặt vô tội của Trương Thắng, hít một hơi thật sâu.
Bên này vừa nói với Trương Thắng...
Bên kia hình như lại có một cuộc chiến khác giữa Thang Vũ và Nhiếp Tiểu Bình...
Hiện trường nhất thời vô cùng hỗn loạn!
...
Thang Vũ không biết chuyện gì đang xảy ra...
Anh ta thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra, anh ta suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy mình không có chỗ nào chọc tới Nhiếp Tiểu Bình!
Nhưng!
Hôm nay hắn giống như một con chó điên, vừa vào cửa không nói hai lời đã cãi nhau với mình!
Cãi nhau...
Lại cãi nhay về năng lực sản xuất!
Lời lẽ tầm thường.
Lần trước họ đã cãi nhau mộ trận và cuối cùng tan rã trong không vui.
Lúc này...
Thang Vũ cuối cùng cũng kiềm chế.
Trước thái độ hung hãn của Nhiếp Tiểu Bình, tuy trong lòng rất tức giận nhưng anh ta không tranh cãi với Nhiếp Tiểu Bình nữa.
Dù sao anh ta cũng là một người làm công tác văn hoá. Người làm công tác văn hóa phải có những phẩm chất của người có văn hóa!
Tuy rằng Thăng Vũ nhìn bộ mặt con buôn của Nhiếp Tiểu Bình, càng nhìn càng cảm thấy xấu xí!
Đáng tiếc...
Nhiếp Tiểu Bình không hiểu sự kiềm chế của anh ta, ngược lại anh ta liên tục thúc giục, nói nhiều điều như “mở rộng quy mô”, “không cần kiểm tra tất cả, chỉ cần kiểm tra ngẫu nhiên”, “sản xuất là quan trọng nhất”, “anh có trách nhiệm với khách hàng của mình đủ rồi, nhưng nếu anh cứ như vậy thì sẽ đời này sẽ không bao giờ kiếm được tiền”, “chả trách sao sản nghiệp Quang Điện bị hủy hoại, vợ bỏ chạy theo người khác!”
Sau đó...
Không biết cái gì đã kích thích thần kinh Thang Vũ.
Thang Vũ nháy mắt bạo nộ!
Sau đó...
Thang Vũ quên mất mình là người làm công tác văn hoá.
Sau đó...
Hai người quấn lấy nhau quật nhau tơi bời!
Đấm hết cú này tới cú khác, lần sau đánh mạnh hơn lần trước.
Thang Vũ trong lòng tức giận không biết làm sao xả ra, anh ta giống như một con dã thú.
Thẩm Nghị và các nhân viên bảo vệ của học viện đã xông tới cũng không thể ngăn cản được...
Anh ta sẽ đánh Nhiếp Tiểu Bình cho mẹ hắn cũng không nhận ra!
Vừa đánh vừa mắng!
Trương Thắng chết tiệt!
Con mẹ nó, tôi là giáo viên của cậu, cậu ở đây không giúp giáo viên mà đi nói giúp cho Nhiếp Tiểu Bình à?
Cậu có phải là học sinh của tôi không?
Cậu có phải là đối tác chiến lược của tôi không?
...
Bệnh viện.
Y tá lau vết thương trên mặt Thang Vũ.
Bàn tay nhỏ bé của Nhiếp Tiểu Bình thật là độc ác...
Mặt mũi bầm dập dường như mô tả chính xác tình trạng hiện tại của anh ta.
Thang Vũ bôi thuốc cũng thấy đau.
“Trương Thắng, sao cậu có thể tìm một người như vậy để hợp tác? Đây không phải bệnh sao? Trương Thắng, tôi muốn ngừng hợp tác với một người như vậy!”
“Chết tiệt! Vừa bước vào đã cãi nhau với tôi rồi. Người này ăn nhầm thuốc nổ à?”
“Chờ một chút, sao tôi luôn có cảm giác như thằng nhóc cậu luôn ở bên cạnh châm dầu vào lửa? Không có cậu, tôi luôn cảm thấy chúng tôi không thể đánh nhau như vậy!
Trương Thắng bước vào bệnh viện mang theo giỏ trái cây.
Hắn nhìn thấy Thang Vũ.
Thang Vũ hít một hơi thật sâu.
Dù đã đánh Nhiếp Tiểu Bình một trận nhưng không biết vì sao càng nghĩ càng tức giận!
Đánh không đã!
Con mẹ nó!
Hắn dám cười nhạo vợ mình bỏ chạy theo người khác!
Đây là điều cấm kỵ của Thang Vũ!
Nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười của Trương Thắng, Thang Vũ cảm thấy có gì đó sai sai!
Trương Thắng nhìn Thang Vũ, vẻ mặt nghiêm túc một lúc, sau một lúc im lặng, Trương Thắng lại mỉm cười nói: “Thầy Thang, xin hãy nhẫn nhịn một chút!”
“Xức thuốc còn có thể chịu được, nhưng Trương Thắng, cậu nói đi, cách hợp tác này... thôi đi, nói nhiều sẽ tức giận hơn, thôi đi, lột một quả quýt cho tôi đi, tay tôi bị chuột rút!”
“Thầy Thang, mấy quả quýt này không phải để cho thầy!”
“Không phải cậu tới đây thăm tôi sao?”
“Không phải!”
“Không phải thăm tôi. Chẳng lẽ cậu đến gặp thằng cháu Nhiếp Tiểu Bình à?”
Bôi thuốc xong, Thang Vũ trợn mắt, nhìn thấy Trương Thắng im lặng, anh ta không thể tin được!
Con mẹ nó tên này thật là học trò của anh ta sao?
Thầy của hắn bị đánh, hắn còn mang giỏ trái cây đến thăm đối thủ?
“À, thầy Thang, thầy cùng em đi thăm một chút đi, tổng giám đốc Nhiếp còn đang nằm...”
“Cái gì! Tôi đi thăm? Tôi đi thăm hắn ta sao? Hắn chạy đến chỗ tôi gây sự bị đánh, tôi còn đi thăm hắn sao!”
Thang Vũ hít một hơi thật sâu.
Chuyện vớ vẩn nhất trên đời cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
“Ừ, đi thôi thầy Thang, đi về em sẽ nói chuyện với thầy sau!”
Nhưng Trương Thắng gật đầu rồi xách giỏ trái cây đi về phía phòng cách đó không xa.
Thang Vũ hít một hơi thật sâu.
Cuối cùng anh ta cũng đi theo Trương Thắng, nhưng càng đến gần phòng bệnh, một bụng ấm ức không thoát ra được.
Anh ta đi tới phòng bệnh.
Sau đó nhìn Trương Thắng gõ cửa.
“Thầy Thang, anh đánh thật ác!”
Thang Vũ đi theo Trương Thắng vào phòng, vừa vào phòng đã thấy Nhiếp Tiểu Bình đang ngồi trên giường, giống như bao băng gạc di động.
Nhìn thấy Thang Vũ đi vào, anh ta liền hoạt động cánh tay.
Tay đau!
Lần này Thang Vũ đánh mạnh đến mức chỉ sau một cú đấm, đã làm xương tay của anh ta bị lệch đi.
Anh ta cảm thấy cánh tay của mình giống như bị tàn phế rồi!