Cô đến tìm chị Hồng nói chuyện, nhưng chị Hồng đáp lại rất ít, thậm chí có lần còn không để ý đến cô, dường như cô là một người trong suốt vậy.
Sau đó, biên kịch trong đoàn làm phim đến, đột nhiên chỉ vì một chuyện nhỏ mà mắng cô té tát một trận.
Cô cúi đầu.
Cô không biết mình đã làm gì sai, cô cảm thấy rất oan, nhưng cô không cãi lại...
Cô vốn cho rằng chuyện cứ vậy là hết.
Nhưng, cô gái đã cướp đi vai diễn của cô đến đây.
Cô gái đi tới nhìn cô với vẻ mặt lạnh lùng, chế nhạo một trận, thấy cô không trả lời lập tức mắng cô là hoa sen trắng, giả vờ vô tội gì chứ, chẳng phải là sinh viên Yến Ảnh sao, có gì hơn người đâu…
Tương lai chỉ là tiến bộ hơn cô ấy một chút mà thôi...
Cô gái đó càng mắng càng khó nghe.
Sau đó...
Cô đánh nhau với cô gái ấy.
Vốn là cô chiếm thế, nhưng cô gái đó có nhân duyên tốt, rất nhiều người nghe đến, sau đó nhìn như là bọn họ đang can ngăn nhưng thực ra là đang buộc cô lại.
Kế đến…
Trương Phán Phán bị cô ta tát một bạt tai mạnh, mặt sưng lên.
Cô bụm mặt, khó tin mà nhìn thẳng cô ta.
Cô ta mắng cô rất nhiều, sau đó mọi người trong công ty mới buông cô ra.
Nhưng tất cả mọi người đều đang chỉ trỏ cô.
Cô không nhớ hết là tiếng gì, cô chỉ nhớ rõ những tiếng ấy đều rất khó nghe.
Người đại diện chị Hồng nhanh chóng từ bên ngoài chạy tới.
Nhưng cũng không đứng về phía cô mà là lạnh mặt dắt cô về văn phòng.
Còn chưa kịp nói gì, cô đã bị chị Hồng mắng một trận!
Dù không phải lời tục tĩu gì…
Nhưng cô lại cảm giác lòng tự trọng của mình bị giẫm lên trên đất.
Cô giống như một con chó vậy, thật sự không còn bất kỳ tôn nghiêm nào.
Gió chiều ngày càng lạnh.
Cổng ra vào Yến Thạch Hóa.
Trương Phán Phán nhìn mọi người tới lui.
Sau khi nghĩ về những chuyện ấy, trong mắt cô chỉ có căm hận!
Cô chưa bao giờ chờ một người dưới tiết trời lạnh như vậy trước đây.
Nhưng cô cũng không muốn từ bỏ.
Cô đang đợi.
Đợi một lúc lâu, rốt cuộc cô cũng thấy được dường như nơi xa đi đến một bóng hình quen thuộc.
Cô vô thức đi đến bóng hình ấy.
Trương Thắng nhận được điện thoại của Lâm Hạ.
Trong điện thoại, Lâm Hạ nói chuyện ngày mai đến trường ở huyện Thương Đông cho Trương Thắng.
Trương Thắng không cự tuyệt.
Nơi đó…
Quả thật hắn phải đi một chuyến.
Đến trường học, thuận tiện giải quyết chút chuyện.
Khi nghĩ đến chút chuyện đó, Trương Thắng nheo mắt.
Ánh mắt ôn hòa bắt đầu trở nên lạnh như băng.
Ban đầu Trương Thắng ở thế giới này không cần phải kế thừa nợ nần do cha me để lại, nhiều nhất chỉ là trả tiền vay trên thẻ căn cước của mình là được.
Sau khi cha mẹ mất…
Nhưng chú và dì nói cho hắn, kêu hắn kế thừa căn nhà, giữ niệm tưởng.
Trương Thắng của thế giới này kế thừa, sau đó hắn nợ một số tiền lớn!
Hiện tại…
Căn nhà lại bị chú dì lấy cớ chuyển về danh nghĩa của họ, nói là trông giữ giúp hắn, như vậy sẽ không bị ngân hàng lấy đi…
Trương Thắng của thế giới này tin thật!
Khi chuyển nhượng thành công, đêm đó chù và dì như là một người khác vậy...
Hồi ức…
Hiện lên trong đầu Trương Thắng.
Cảm xúc gợn lên một chút, lại trở về bình tĩnh.
Ở đầu dây bên kia...
Lâm Hạ nói với Trương Thắng về chuyện Trương Phán Phán.
Trương Thắng còn chưa kịp nghe hết đã thấy một người đi về chỗ mình.
Hắn đặt điện thoại xuống.
Sau đó...
Hắn nhìn thấy một cô gái cao gầy đeo khẩu trang.
Hắn nhận ra cô gái này là Trương Phán Phán.
Lúc này…
Trương Phán Phán nhìn chằm chằm Trương Thắng.
“Trương Thắng, bây giờ tôi đã có vốn, tôi muốn giao dịch với cậu!”
Giọng nói của Trương Phán Phán rung rẩy.
Nhưng đồng thời, cũng rất lạnh lẽo.
Lạnh lẽo đến mức khiến Trương Thắng cũng bắt đầu biểu lộ nghiêm túc và trịnh trọng.
Sau đó...
Hắn thấy Trương Phán Phán run rẩy lấy ra một tờ giấy chứng nhận bất động sản trong túi.
Phần lớn con người đều có thói hư tật xấu.
Sai...
Nhưng không biết mình sai.
Người xung quanh nhắc nhở, trong lòng biết rõ nhưng xem thường, thậm chí cảm thấy người ta muốn lừa mình.
Sau đó...
Thông thường, sau khi trải qua chuyện bị hành tan xương nát thịt thì con người ta mới nhận ra bản thân ngu cỡ nào.
Tất nhiên, nếu nhận ra thì không tính là quá muộn.
Mặc dù có rơi vào hắc ám, cảm thấy không thể thoát khỏi.
...
Xe lửa.
Chạy về phía trước, phát ra tiếng kêu.
Trong toa xe rất chen chúc, thi thoảng còn ngửi được mùi hôi chân của hành khách.
Sắc mặt Trương Phán Phán tái nhợt.
Ngồi ở mép lối đi, cuộn cạnh chỗ ngồi.
Cô chưa bao giờ ngồi ở khoang hạng hai, hoặc thậm chí khoang hạng một cũng rất ít.
Gia đình không thiếu tiền, cũng theo quan niệm ‘con gái phải nuôi sang’, từ nhỏ có đồ gì tốt cũng cho cô.
Du lịch...
Đương nhiên là không ít.
Đi rất nhiều nơi ở Hoa Hạ, cũng có đi nước ngoài nhiều.
Tất nhiên là không có máy bay tư nhân.
Gia cảnh còn chưa giàu tới mức đó, nhưng ít ra cũng toàn ngồi khoang hạng nhất.
Đi xe lửa không nhiều lắm, nhưng mấy lần đó đều ngồi khoang thương gia.
Thật ra thì cô cũng không thiếu vài đồng lẻ tiền vi phạm hợp đồng…
Chỉ cần nói với cha mẹ.
Cha mẹ giúp cô trả tiền.
Nhưng...
Chắc chắn sẽ bị mắng một trận, đồng thời cũng mang ý nghĩa thất bại…
Có nghĩa là lựa chọn của cô, lựa chọn khăng khăng theo ý cô là hoàn toàn sai!
Cha mẹ không ủng hộ cô, thậm chí phản đối cô đi theo con đường này.
Cho nên…
Cô không nói gì.
Ngoài cửa sổ.