“Tôi càng mong rằng cậu dùng lấy vốn của chính mình để giao dịch…”
“Đây không phải là vốn của riêng tôi sao? Không phải cậu nói, rằng tôi có tư cách sở hữu nó…”
Lồng ngực Trương Phán Phán không ngừng lên xuống, có chút tức giận, cảm thấy Trương Thắng đang chế giễu mình, thậm chí còn cảm thấy Trương Thắng đang trêu chọc mình.
Trương Thắng nhìn cô rồi lắc đầu:
“Cậu có tư cách sở hữu, nhưng cậu không có năng lực sở hữu, bây giờ cậu đang mất đi món đồ mà cậu có được, một người chỉ có tiền mà không có năng lực tôi cũng khó mà giao dịch với người đó, loại giao dịch này rất ngắn ngủi, ngoại trừ lợi ích trước mắt ra thì chẳng có gì tốt với tôi cả!”
“Nhưng, nhưng mà tôi, tôi…” – Trương Phán Phán rơm rớm nước mắt.
Cô không thể hiểu Trương Thắng đang nói gì.
Cô muốn nói, nhưng lại phát hiện mình không thể nói gì được nữa.
Cô chỉ cảm thấy rất uất ức, tâm loạn thành cuộn chỉ.
Cô chỉ cảm thấy Trương Thắng khinh thường cô!
Phải!
Rất khinh thường cô!
Từ nhỏ tới lớn, cô luôn là người được ưa thích, khiến người ngước nhìn, chưa bao giờ bị đối xử như vậy.
Cảm giác này còn khó chịu hơn cả những uất ức trong Thịnh Thế Entertainment…
Xe lửa đến trạm.
Cô muốn trốn thoát khỏi ga xe lửa.
Rời khỏi Trương Thắng!
Đó là một loại tâm lý trốn tránh theo bản năng.
Thế nhưng, chút không cam lòng kia lại khiến cô giữ chân lại.
“Bạn học Trương, cậu rất may mắn, làm bạn học của tôi…”
Trương Thắng cuối cùng cũng khẽ thở dài.
Trương Phán Phán đứng dậy, cúi đầu, đi bên cạnh Trương Thắng.
Nước mắt làm nhòe mắt, đi đi, không thấy rõ đằng trước liền bị ngã một cái.
Trương Thắng không đỡ cô, nhưng không rời đi mà là đứng chờ cô.
Cô đứng dậy xoa xoa chân.
Hơi đau.
Thấy cô đứng lên được…
Trương Thắng cuối cùng cũng nở nụ cười.
“Trương Phán Phán, nghĩ thử xem, ngoài số vốn mà cha mẹ cậu cho ra, cậu còn có cái gì có thể giao dịch với tôi không? Nói cách khác là những thứ trên người cậu…”
“…” – Trương Phán Phán cuối đầu nhìn ngực mình chút.
Sau đó lại ngước lên nhìn khuôn mặt của Trương Thắng.
Cô nghiến răng, mặt nghẹn đỏ bừng:
“Không được!”
Cô truy cầu ánh sao rực rỡ.
Cô tìm kiếm muôn người chú ý.
Nhưng...
Nếu cô ấy phải đánh đổi cơ thể của mình thì cô sẽ không đổi...
Đó là một sự ô uế.
“Trương Phán Phán...” – Trương Thắng lại thở dài, cảm thấy cho dù Trương Phán Phán là một người hơi có đầu óc thì hắn cũng đã không mệt mỏi như vậy:
“Tôi không có hứng thú với thân thể của cậu, nếu muốn, lúc nào tôi cũng tìm được người tốt hơn cậu…”
Trương Phán Phán cảm thấy càng nhục hơn.
Cô cảm thấy như mình đang bị tra hỏi.
Loại tra hỏi này khiến cô phát điên, bất giác trong đầu hiện lên từng bóng hình...
Sau đó, cảm giác này biến thành so sánh, trở nên càng không cam lòng.
“Tốt hơn, ai vậy? Có phải là Lâm Hạ? Tại sao cậu lại nghĩ Lâm Hạ tốt hơn tôi…cô ấy…lớn hơn tôi? Hay là cao hơn tôi, hay là…”
Đôi khi, con người kỳ lạ như vậy.
Cô nhìn chằm chằm vào Trương Thắng, lúc nói như vậy cô bức thiết muốn biết đáp án.
Khi Trương Thắng nghe thấy câu hỏi của cô, nháy mắt kinh ngạc, có nằm mơ hắn cũng không nghĩ ra Trương Phán Phán sẽ trả lời như vậy.
Sau đó cảm thấy buồn cười.
Nhưng...
Cười không nổi.
Giải thích?
Bản năng Trương Thắng không muốn giải thích lắm, thậm chí không muốn nói về chủ đề này.
Vấn đề này vô cùng nhàm chán với Trương Thắng.
Thậm chí không có ý nghĩa!
Nên là…
Hắn lựa chọn dời mắt về chỗ khác, vẻ mặt trở về bình tĩnh, phớt lờ Trương Phán Phán như lúc trước.
“Trương Thắng, cậu thích Lâm Hạ, đúng không! Từ lúc đầu, không phải, từ hồi cấp 3 là cậu đã thích Lâm Hạ, có đúng không…”
Bọn họ đi đến cửa ga.
Đến lúc ra khỏi nhà ga, Trương Phán Phán cắn môi, nhìn chằm chằm Trương Thắng.
Có hơi tự cho là đúng!
Trương Thắng thở ra một hơi thật dài.
Nói ba chữ ‘bệnh thần kinh’ thì cảm thấy mất hình tượng của hắn.
Nhưng nói ‘không’ lại cảm thấy như đang giải thích gì đó, rất là mất thời gian.
Trương Thắng không muốn giải thích gì thêm cho dạng người như Trương Phán Phán!
Sau đó...
Hắn nhìn về phía xa.
Rồi…
Hắn thấy Lâm Hạ.
Mặt Lâm Hạ hơi đỏ bừng.
Cho dù là kiếp trước hay kiếp này.
Trương Thắng đều không thích làm việc với người ngu.
Làm việc với người ngu rất là mệt mỏi.
Nghiêm túc nói cho nó nhiều thứ mà bản thân cảm thấy rất thẳng thừng.
Nhưng...
Nó lại chẳng nghe hiểu mình đangg nói gì.
Trương Thắng càng không thích làm việc với người tự cho là thông minh, tự nghĩ mình đúng.
Những người như vậy thường có xu hướng đánh giá mọi chuyện bằng tầm mắt và suy nghĩ của mình.
Sau đó...
Thường hay rách việc!
Rất nhiều chuyện...
Tự cao tự đại còn đáng sợ hơn là việc tự hư.
Lối ra của nhà ga ồn ào náo nhiệt.
Trương Thắng ngồi trên xe buýt, ngồi một mình ở hàng cuối cùng.
Cách đó không xa, Trương Phán Phán và Lâm Hạ đang trò chuyện.
Nói về chuyện ở trường học, những năm cuối cấp ba, tình hình gần đây của một số bạn học.
Hai người trò chuyện rất vui vẻ.
Trương Thắng nhắm mắt lại.