Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này (Dịch)

Chương 355 - Chương 355. Đến Ngay

Chương 355. Đến ngay Chương 355. Đến ngay

Trương Thắng nhìn Trương Phán Phán.

Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, chỉ im lặng gật đầu.

Trong lòng có hơi chấn động.

Nhất là nhìn gương mặt nghiêm túc của Trương Phán Phán, như là đang thề vậy, hắn biết hắn phải xem kỹ lại Trương Phán Phán lần nữa.

“Trương Thắng, còn nữa…”

“Mấy thứ này là cậu tự nghĩ ra hay là Lâm Hạ dạy?” – Đôi mắt Trương Thắng nheo lại, hứng thú càng lúc càng lớn.

“Trương Thắng! Đừng xem thường tôi với vẻ mặt trịch thượng như vậy, tôi rất là không thích! Cực kỳ không thích! Dù tôi làm việc non nớt nhưng tôi không có ngu!”

“…”

Trương Thắng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trương Phán Phán.

Có vẻ như cô ấy đang tức giận, phát tiết cảm xúc đã kiềm chế hồi lâu.

Nhưng Trương Thắng nhìn thoáng qua, biểu cảm nghiêm túc, không còn nụ cười nữa.

Hắn chỉ nhìn chằm chằm Trương Phán Phán.

Trương Phán Phán cũng nhìn chằm chằm hắn...

Đêm.

Tối thui.

Trương Phán Phán không ngủ được.

Xoay qua xoay lại không ngủ được.

Nhưng cô đã quen rồi.

Kể từ khi ký hợp đồng với Thịnh Thế Entertainment, gặp một số người và vài chuyện thì cô luôn bị mất ngủ.

Sau đó...

Vào nửa đêm nào đó, cô đột nhiên phát điên vỗ bàn, hoặc là vô tình nghĩ đến đủ chuyện rồi uất ức khóc lên.

Nhưng lại không dám khóc quá to.

Sợ cha mẹ phòng bên nghe được.

Từ nhỏ, cha mẹ đều bảo vệ cô rất tốt, không để cô phải chịu bất kỳ uất ức nào.

Mà…

Mùa hè này, gần như từ lúc sinh ra đến nay 19 năm, cô đã phải nhận toàn bộ uất ức một lượt.

Trưởng thành, đôi khi là mơ màng hoặc đôi khi chỉ trong một đêm.

Nhưng trưởng thành chắc chắn phải trả giá đắt.

Chưa đến mức be bét máu thịt, nhưng cũng là đau đớn tột cùng.

Đêm nay...

Bị oan đến cực hạn là hận thù!

Cô chưa bao giờ căm ghét Thịnh Thế Entertainment như thế, thậm chí căm ghét cả thế giới hiện thực này.

Cảm xúc đó khuấy động trái tim cô hết lần này đến lần khác, nhất là một bạt tai vang dội kia, khiến cô nhớ rõ tất cả mọi người.

Trời sinh cô là một kẻ mang thù.

Ngày hôm sau.

Điện thoại của cô reo lên.

Là chị Hồng gọi đến.

Lời nói lạnh nhạt.

Kêu cô về công ty một chuyến.

Cô nghe lời nói lạnh nhạt của chị Hồng, nhớ về bộ dáng lúc chị Hồng ký hợp đồng.

Lập tức cảm thấy phổi mình muốn nổ tung.

Nhưng cô...

Cuối cùng vẫn gật đầu.

“Chị Hồng, bây giờ em đang ở nông thôn, em sẽ đến ngay…”

“Được.”

Thời tiết tháng 12 ở huyện thành nhỏ phía nam cũng không ấm lắm.

Nhưng dịu nhẹ hơn Yến Kinh một chút.

Khi ekip của &LTMùa Hè Năm Ấy> thu dọn hành lý và chuẩn bị rời đi, Kha Triển Sí đã mời tất cả những người tham gia và nguyên mẫu của các nhân vật trong tiểu thuyết chụp ảnh nhóm.

Nhưng...

Đáng tiếc là nhân vật quan trọng đều không ở.

Từ sau hôm qua, Cao Phi đã không xuất hiện nữa, các bạn học gọi số anh ấy, anh ấy quanh co nửa ngày cũng không nói được cái gì.

Trương Thắng đi đến một thị trấn xa xôi hơn.

Hình như là đã đi từ sớm.

Ở trong lớp không phải là người được chú ý, lúc chụp ảnh đếm người mới biết Trương Thắng không ở đây.

Nhưng...

Không ai biết số của Trương Thắng.

Trương Phán Phán đi theo Lâm Hạ lên xe.

Trên đường đi, dường như cả hai đều có tâm sự, không ai nói gì.

Khi xe đi qua một cây cầu, Lâm Hạ lẳng lặng nhìn về phía xa.

Nhìn trên đường đi, một bóng dáng đang dắt sữa bò chậm rãi đi về thôn.

“Sao Trương Thắng lại ở đây?” – Trương Phán Phán sững sờ khi nhìn thấy bóng dáng này.

“Lúc trước hắn ở thôn này…”

“Hả? Nếu đã tiện đường thế sao không ngồi xe?”

“Không biết, hắn có suy nghĩ của hắn…”

“Vậy hắn đem theo camera mô hình của đoàn làm phim chi?”

“Không biết đâu…”

...

Đi bộ trên một con đường nhỏ về quê.

Trương Thắng nhìn từng cánh đồng phía xa.

Những cánh đồng vào đông cũng không hoang vắng, lúa mì hoi thò ra cái đầu xanh nhạt của nó, hơi rêu rao chống lại gió lạnh.

Trương Thắng nhớ lại những cảnh tượng từ thời thơ ấu...

Khi còn bé, hắn cùng cha mẹ làm việc ở đồng ruộng, cầm lưỡi liềm gặt lấy từng mảnh, thi thoảng nhìn thấy con cóc sẽ quên đường về.

Trong ấn tượng...

Chú và dì không tốt với hắn lắm.

Mỗi lần tôi đến nhà em họ chơi, đối phương không mấy nhiệt tình, thỉnh thoảng ăn ở nhà hắn vài lần cũng chỉ tượng trưng cho mình một ít đồ ăn.

Trong ấn tượng...

Chú dì chỉ vì một chuyện mà đánh nhau với cha mẹ, còn lấy cái cuốc để lại một vết sẹo sâu trên mặt cha.

Nguyên nhân...

Hiện tại nhớ tới rất nực cười.

Bởi vì nước ruộng cần phải tưới, chú động sâu vào đường dẫn nước của cha cho nên đồng ruộng bị hổng một lỗ, cha đến lý luận với chú…

Kết quả, nói một hồi thì đột nhiên đánh nhau.

Hai ngã từ trên xuống ruộng, đánh nhau trong vũng bùn đến khó phân thắng bại, vừa đánh vừa chửi nhau, thậm chí hàng xóm khuyên thật lâu mới ngăn hai người lại được.

Nhưng...

Vào lúc cha rời đi.

Chú chộp lấy cái cuốc làm một phát thật mạnh vào đầu cha.

Mặc dù né tránh kịp thời nhưng cũng đập vỡ da đầu.

Về sau…

Trương Thắng nhớ mang máng dưới sự điều tiết của ủy ban làng.

Chú cũng không cần phải bồi thường tiền gì, chỉ xin lỗi tượng trưng, sau đó chuyện này cứ thế mà qua.

Bình Luận (1)
Comment
tranletuananh19012010 1
tranletuananh19012010
Reader
4 Tháng Trước
Sao lại là truyện chữ vậyemo
Trả lời
| 0