Chỉ trong vài phút, Trương Thắng đã hoàn trả gần 50.000 NDT.
Hơn nữa...
Mỗi người đều cho thêm chút lợi tức!
Trương Quế cuối cùng cũng hồi phục sau cú sốc khiếp sợ, nở nụ cười trên mặt.
“Thắng…kh – không nghĩ tới cháu kiếm được nhiều tiền như vậy, thật ra, có nhiều thứ…”
Ông ta vô thức đi về phía Trương Thắng.
Trương Thắng phớt lờ ổng.
Hình như...
Từ nãy đến giờ, Trương Thắng đều không nhìn ông ta.
Ông ta vô thức kéo tên mặt sẹo, tên đó cũng chấn động hồi lâu, sau đó nghe vậy gật đầu, đi lên vài bước muốn nói gì đó...
Sau đó...
Ông ta thấy cái tay đang chia tiền của Trương Thắng ngừng lại.
Đột nhiên hắn quay đầu lại nhìn ông.
Ánh mắt vẫn lạnh lẽo, lạnh lẽo đến mức khiến ông cảm thấy cổ họng nghẹn lại.
Mơ hồ, ông cảm nhận nó như một con thú hoang, đang khát máu nhìn chằm chằm mình.
“Chú và dì…”
“Cháu nợ một khoản tiền cho vay nặng lãi lớn…”
“Vừa rồi những người này muốn đánh cháu, muốn cướp tiền của cháu đi, lúc nãy còn uy hiếp muốn đánh gãy chân cháu, cháu không cho bọn họ…”
“Cháu chỉ nghĩ trả tiền lại cho mọi người trước…”
“Mọi người kiếm tiền không dễ, đều là tiền mồ hôi nước mắt, không giống bọn họ có thể cho vay nặng lãi bất cứ lúc nào…”
Dưới ánh mặt trời.
Trương Thắng quay đầu lại, sau đó biểu cảm trên mặt trở nên vô cùng nặng nề, như thể bị thứ gì đó đè ép không thở nổi, hắn nhìn từng người một.
Ngắn ngủi một lát…
Trong đám đông ồn ào lên.
“Thắng, cháu đừng sợ, cháu muốn làm gì thì cứ làm đi, chẳng lẽ cháu ở trong thôn còn bị đám ngoài thôn ăn hiếp sao?”
Trương Thắng thấy vài thanh niên trong thôn đứng dậy đến bên cạnh, nhìn chằm chằm tên mặt sẹo kia...
Trương Thắng...
Từ nhỏ danh tiếng đã tốt.
Học giỏi, trung thực, cũng biết ăn nói.
Nếu không phải vì sự cố đó thì...
Hầu hết thôn dân đều có ấn tượng tốt về hắn.
“Dì, mượn của dì 2.200, trả lại dì 2.500…”
“Chú, mượn chú 300, trả lại chú 500…”
“Cậu nhỏ, mượn chú 150, trả lại 200….”
“Anh ơi, 3.000, trả lại anh 3.500!”
“…”
Một cơn gió thổi qua.
Cảm giác lạnh hơi buốt.
Trương Thắng tiếp tục cầm từng cọc tiền lần lượt trả lại cho các chủ nợ trong thôn.
Không có sổ sách, không có giấy tờ.
Đều dựa vào chuỗi ký ức trong đầu để trả.
Nhưng...
Không có bất kỳ sơ suất nào.
Số lượng, bao nhiêu, thậm chí cả ngày đều giống như Trương Thắng nói.
Càng nhiều người trong thôn vây xem…
Tiếng nghị luận cũng nhiều hơn!
Có người nói Trương Thắng không tầm thường…
Có người đồng cảm với Trương Thắng...
Có người đang chỉ trỏ vào đám người Trương Quế...
Mấy đứa đàn em có quan hệ không tốt với Trương Thắng bảo vệ cạnh Trương Quế, tên mặt sẹo muốn ra tay nhưng thấy nhiều người như vậy thì nhất thời không dám.
Đây là thôn.
Nhưng đây cũng không phải là thôn của họ.
Nếu thật sự ra tay thì không chiếm bất cứ ưu thế nào.
Thế là bọn chúng chỉ có thể ra vẻ hùng hổ chứ không chân chính ra tay làm gì cả.
Hơn nữa đây là xã hội pháp trị!
Không thể nào giống như thời đại trước, đánh gãy chân đứt gân của người ta…
Vô hình trung, cỗ khí thế kia yếu đi một chút.
Trương Quế thấy thế đỏ cả mắt!
50.000…
70.000!
75.000!
90.000!
100.000!
Ông ta đang đếm số tiền…
Lượng tiền đang tăng lên, dù không phải là tiền của ông ta nhưng ông cảm giác trái tim mình đang rỉ máu.
Tên Trương Thắng này đến cùng là làm sao kiếm được nhiều tiền như vậy? Sao bây giờ lại xa hoa đến thế?
Nỗi nghi hoặc quanh quẩn thật lâu trong lòng ông ta…
Nhất là chồng tiền này là lấy từ trong lốc sữa bò ra…
Lốc sữa bò đó từng nằm dưới chân mình, hình như Trương Thắng từng nhắc nhở rằng lốc sữa bò đó là cho ông ta!
Trương Quế cảm giác đầu óc ù ù, cảm xúc trong lòng cực kỳ lộn xộn, rốt cuộc sắc mặt khó coi lên, ánh mắt lóe vẻ hối hận, đau lòng…
Vợ của ông ta từ ngoài vào, thấy trước đường vây một đống người còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, lo lắng xông về thì thấy bóng dáng Trương Thắng.
Trương Thắng…
Đang phát tiền!
Bà ta chấn động nhìn Trương Quế!
120.000!
130.000!
133.000…
Số lượng vẫn tăng lên, giọng nói của Trương Thắng càng lúc càng lớn, như thể tiền trong lốc sữa kia không bao giờ hết vậy.
Các thôn dân nhận được tiền cũng càng ngày càng phấn khởi, tiếng khen ngợi Trương Thắng trong đám đông cũng càng lúc càng lớn.
Trong thôn...
Nếu ngang ngược thì có lẽ sẽ được xưng vương xưng bá trong thôn nhất thời, nhưng tất cả mọi người đều lén mắng mỉa.
Nhưng nếu có tiền thì khác!
Khoảng chừng một tiếng.
Cuối cùng cũng trả tiền gần xong.
Tổng cộng 145.300...
Nhưng có tiền của vài thôn dân còn chưa trả, cũng không nhiều lắm.
Tầm 30.000!
Nhưng hầu hết những người này đều là thanh niên trai tráng khỏe mạnh...
Bọn họ nhìn lốc sữa bò trống không, trừng mắt.
Bọn họ thấy biểu tình Trương Thắng nghiêm trọng, sau đó cứ tìm kiếm mãi, cuối cùng như là xác định gì đó, ánh mắt áy náy nhìn bọn họ.
“Tôi…hết tiền rồi, nhưng số tiền thiếu các anh tôi vẫn sẽ nhớ rõ…tối đa là ngày mai tôi sẽ lại đến trả cho các anh…”
Khi Trương Thắng nói, ánh mắt của hắn cực kỳ chân thành.