Chết.
Một cảm giác chết người nồng đậm đang quanh quẩn trong phòng phá án.
Sau khi mọi người ngồi xuống, trong văn phòng vẫn im lặng.
Trương Quế và vợ lo lắng bất an nhìn sở trưởng đang xem tư liệu...
Trương Quế muốn nói gì đó để đè bầu không khí áp ực đi...
Thậm chí…
Ông còn muốn móc điếu thuốc trong túi ra, cho mỗi người một điếu để hòa hoãn không khí.
Nhưng khi đút tay vào túi mới nhận ra thuốc lá đã không còn.
Hơn nữa trong trường hợp này…
Dường như không thích hợp để hút thuốc lá.
Cảm giác kìm nén và trịnh trọng này dường như không ảnh hưởng đến Trương Thắng.
Hình như hắn rất thích ứng.
Đồng thời cũng rất bình tĩnh.
Hắn nhìn Trương Quế, nhìn vợ Trương Quế, nhìn tên luật sư kia.
Một đoạn ký ức ùa về.
Khiến cho cảm xúc bình tĩnh của hắn lại gợn lên trong giây lát, thậm chí bắt đầu dần dần có phẫn nộ!
Năm đó...
Tiền thân cùng đường mạt lộ, chỉ có thể đặt ánh mắt lên người chú.
Mặc dù chú Trương Quế được coi là dòng bên, nhưng có quan hệ máu mủ một mạch.
Sau khi xảy ra chuyện, cả nhà chú đột nhiên rất nhiệt tình với nguyên chủ, chẳng những giúp đỡ nhiều chuyện mà còn bày mưu tính kế cùng nguyên chủ.
‘Căn nhà chắc chắn phải thế chấp! Nếu thật sự bị ngân hàng lấy đi thì cháu chẳng còn gì nữa cả!’
‘Như này, cháu thừa kế nhà trước, sau khi kế thừa thì lập tức sang tên qua cho chú, để chú giúp cháu bảo vệ gia sản, chờ sau này lúc nào cháu muốn lấy về đều được.’
‘…’
Điều 1159 Bộ luật Dân sự Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, phân chia di sản, sẽ trả hết các khoản thuế và nợ mà người quá cố phải trả theo quy định của pháp luật; tuy nhiên, di sản thừa kế cần thiết nên được dành cho những người thừa kế không có khả năng lao động và không có phương tiện sinh hoạt.
Điều 1161
Người thừa kế phải nộp hết các khoản thuế và các khoản nợ mà người quá cố phải trả theo quy định của pháp luật trong phạm vi giá trị thực tế của di sản thừa kế. Phần vượt quá giá trị thực tế của di sản không thuộc đối tượng tự nguyện hoàn trả của những người thừa kế...
Nếu biết luật, thậm chí sẵn sàng trả tiền để mời luật sư thì...
Như vậy, vốn không nên bết bát đến thế.
Rất nhiều thứ đều dễ giải quyết.
Nhưng...
Tuổi trẻ 18 tuổi, là tháng năm ngây thơ không rõ.
Hắn biết luật pháp gì đâu?
Một đứa trẻ đột ngột gặp đại biến, sao sẽ hiểu được lòng người hiểm ác chứ?
Hắn không hiểu ý nghĩa của việc thừa kế bất động sản, nghĩa là thừa kế các khoản nợ, hắn càng không biết cách đấu tranh cho một phần nợ của mình thông qua các phương tiện hợp pháp...
Hắn chỉ biết rằng chú Trương Quế là người thân duy nhất của mình trên thế giới này...
Hắn chỉ biết rằng chú ruột có quan hệ huyết thống, sẽ không lừa gạt mình...
Mặc dù từ nhỏ chú không đối xử tốt với hắn lắm, thậm chí có lúc còn không thèm khách sáo lấy một cái, nhưng hắn đã gặp biến cố như vậy, lòng người cũng không ác đến thế chứ?
Nhưng...
Rốt cuộc, vẫn ác đến mức này.
Ngày hôm đó...
Hắn thấy cả nhà Trương Quế mang luật sư đến, vẻ mặt tươi cười ký hiệp nghị với hắn, sau đó Trương Quế đưa hắn 800 đồng.
Trương Quế nói rất đơn giản, sau này bên phía ông ta sẽ không phiền phức như vậy, chỉ cần hắn cầm 800 đồng này thì ông ta sẽ chuyển nhà lại cho mình.
Ngày hôm đó...
Trương Thắng rất xúc động, cảm nhận được sự ấm áp mà hắn đã không có được trong một thời gian dài sau cái chết của cha mẹ.
Nhưng...
Sau khi ký thỏa thuận, luật sư rời đi, nụ cười trên mặt Trương Quế và vợ ông ta biến mất ngay lập tức.
Bọn họ bắt đầu trở nên hơi lạnh nhạt.
Bọn họ đuổi mình đi ngủ trước.
Ngày hôm sau...
Bọn họ thu thập hành lý của tiền thân, đánh thức tiền thân dậy, đưa cho hắn 300 đồng!
Bọn họ nói bọn đòi nợ sắp đến, đưa hắn lên máy kéo đã an bài trước, chạy đến huyện thành rồi ngồi xe huyện thành, đi được bao xa thì đi…
Sau đó, tiền thân nhìn qua cửa sổ, hắn thấy đám người Lý Hoa kéo đến, khí thế to lớn!
Dưới lầu…
Hắn nghe tiếng ồn ào gây sự.
Tiền thân không dám chạy từ thang lầu xuống, hoảng hốt nhảy bừa từ lầu hai xuống, nháy mắt chạy đi.
Tên Lý Hoa đó!
Thật sự là gây cho tiền thân bóng ma tâm lý quá lớn.
Dù là đạp cửa hay là mắng chửi cha của tiền thân, hoặc là ra tay…
Đều làm cho một một đứa trẻ chỉ mới mười mấy tuổi cảm thấy một cảm giác sợ hãi vô cùng lớn trong lòng, sau đó áp lực rất lớn!
...
Nghĩ đến trước...
Hóa ra Lý Hoa đã quen biết chú Trương Quế từ lâu.
Cái gọi là đòi nợ...
Cái gọi là phá cửa!
Vốn...
Đều chỉ là một tuồng kịch.
Trương Thắng đã quen với việc nhìn thấy vẻ xấu xí của bản chất con người, lẽ ra phải quen với nó rồi, thậm chí khi thấy tình huống như vậy cũng không nên có bất kỳ gợn sóng nào.
Đây đều là những thủ đoạn nhỏ thô tục không chịu nổi!
Nhưng vào lúc này, hắn lại cảm thấy một cảm giác tức giận không thể giải thích được, càng hồi ức lại thì càng mãnh liệt phẫn nộ.
Có lẽ là cảm xúc từ nguyên thân, hoặc có thể là nhìn vào biểu cảm hề hước của Trương Quế?
Ai biết được?
Thoát khỏi hồi ức, biểu cảm của Trương Thắng đột nhiên trở nên lạnh lùng hơn một chút.
Đó là một cơn ớn lạnh từ tận trong xương cốt.
Nếu...
Nếu hắn không xuất hiện, chàng trai trẻ này sẽ giống như những kẽ lang thang dưới đáy xã hội vậy, ngồi ăn trong tiệm net rồi chờ chết...
Hoặc là trong đêm nào đó bị chủ nợ tìm đến, đánh gãy chân…
Hoặc...
Đi lên một tầng cao nhất nào đó, đã không thể chịu đựng được áp lực nữa, một mình nhảy xuống trong bầu trời hắc ám đó.
Ai biết được?
“Yên tâm.”
Ngay lúc Trương Thắng nhớ về chuyện cũ.