Bọn họ nói bản thân bị bất công đến mức nào, oan ức ra sao, chỉ đang lấy lại thứ đồ thuộc về mình…
Nhưng...
Ai có thể giải quyết được bất bình của các thế hệ trước chứ?
Người biết rõ chân tướng, người có thể nói chuyện đều bị chôn dưới đất hết rồi.
Trên mộ cũng bắt đầu mọc cỏ dại.
Vẻ mặt Trương Thắng vẫn lạnh lùng.
Xem màn kịch vụng về của đôi vợ chồng này.
Sau khi thấy khóc là vô ích, họ lại bắt đầu mắng Trương Thắng là kẻ không có lương tâm, lương tâm bị chó tha!
Bắt đầu biện minh cho hành động của mình, nói là vì tốt cho ‘Trương Thắng’.
Nếu không có sự giúp đỡ của họ, Trương Thắng căn bản là không thể giữ lại căn nhà được.
Sở dĩ bọn họ cho thuê nhà đi là vì không đành lòng nhìn căn nhà không có người ở, sụp đổ xuống…
Trương Thắng tiếp tục nhìn bọn họ.
Trong lòng không có tí cảm xúc.
Ở nông thôn đùa giỡn cãi lộn đánh nhau làm ầm, đương nhiên kẻ nào dữ dằn hơn, kẻ nào có nhiều con trai hơn, kẻ nào la hét to tiếng hơn thì chính là người thắng.
Nhưng...
Trong trường hợp nghiêm chỉnh, mọi người đều nói bằng luật pháp.
Lớn tiếng đến đâu cũng chỉ là sự ồn ào bất lực tố cáo mà thôi…
Phải nói rõ chứng cứ.
Dưới sự khiển trách nghiêm khắc của sở trưởng...
Giọng nói của hai vợ chồng hơi dừng lại.
Trương Thắng nhìn hai người bọn họ, cuối cùng thở dài.
“Tôi chỉ đang lấy lại những gì thuộc về tôi…”
“Tôi nợ người khác thì tôi đang trả lại từng cái một, nhưng các người nợ tôi, các người cũng phải trả lại từng cái một!”
“…”
Ánh mắt Trương Thắng càng ngày càng lạnh.
Lời nói ra...
Khiến Tống Dao sững sờ, sau đó quay đầu nhìn Trương Thắng.
Dường như trên người Trương Thắng có một khí chất độc đáo, thứ mà Tống Dao chưa từng thấy từ nhỏ tới lớn.
Thoáng nhìn xong, cô lại cúi đầu lấy một phần tư liệu đặt lên bàn.
“Năm 06, thôn xây đường, có đất quy hoạch, Trương Vi Dân quy hoạch đất, bồi thường 3.000, cộng thêm trợ cấp an sinh xã hội…”
“Trợ cấp nông nghiệp là 1.500, số tiền của Trương Vi Dân do Trương Quế nhận…”
“Trợ cấp xây cầu, tiền lương bốn tháng 3.800 của Trương Vi Dân bị Trương Quế nhận thay vào tháng 3 năm 07, Trương Vi Dân muốn lý luận nhưng bị đánh, đồn cảnh sát đã lập biên bản, kế tiếp vụ việc được giải quyết riêng tư …”
“…”
Tống Dao nghiêm túc đọc ra từng câu.
Mỗi câu nói đều giống như một con dao sắc bén đâm thủng trái tim Trương Quế.
Sắc mặt Trương Quế tái nhợt.
Bà vợ cũng không khóc nữa, chỉ là kinh ngạc sau đó không dám nhìn mặt ai, như là lập tức bị lột hết quần áo vậy.
Trương Thắng nghe từng câu một, nhìn Phó sở trưởng Vương Bân Cường.
Sắc mặt Vương Bân Cường càng ngày càng xấu đi, lúc này dường như xác nhận những gì Trương Thắng nói...
Ông ta muốn đánh Trương Quế.
Bên kia rõ ràng là có chuẩn bị mới đến!
Đọc tư liệu vô cùng kỹ càng!
Bất cứ ai cũng biết rằng rất nhiều thứ, rất nhiều thông tin đều không thể điều tra chi tiết được, vì một khi kiểm tra, không có chuyện cũng thành có chuyện.
......
Hoàng hôn.
Đi về phía tây.
Trương Thắng bước ra từ phòng tra.
Nhìn hoàng hôn phía chân trời, biểu cảm trên mặt hắn hiện lên chút nhẹ nhõm.
Trương Quế cũng đi theo.
Hoàn toàn trái ngược với ban đầu đến đây, cái cảm giác một tay che trời vì cho rằng bản thân đều có quan hệ với mọi người…
Phút giây này, ông ta hoang mang lo sợ.
Hợp đồng chuyển nhượng tài sản kia trở nên vô hiệu.
Ông ta phải trả toàn bộ số tiền thuê nhà trong ba tháng cho Trương Thắng, thêm vào đó còn phải trả lại các loại phụ cấp đã nhận lúc trước.
Tinh thần ông ta hốt hoảng.
Cảm giác như mọi thứ chỉ là mơ.
Ông ta vô thức nhìn cô gái tóc ngắn xinh đẹp kia.
Cô gái đó đến từ Yến Kinh...
Quan ở Yến Kinh mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với quan ở trấn của họ…
Trương Thắng!
Loại người nợ nần như vậy làm sao có thể quen biết một người như thế chứ, mà người như thế sao có thể lại đi giúp hắn!
Trên thế giới này, có quá nhiều chuyện mà Trương Quế không thể hiểu được.
Trước khi rời khỏi sảnh đồn cảnh sát...
Trương Quế đột nhiên hét lên như điên, liên tục tranh cãi để sở trưởng Dương Cương điều tra nguồn gốc tiền của Trương Thắng...
Nó tựa như cọng cỏ cứu mạng của ông ta.
Trong nhận thức của ông, việc Trương Thắng kiếm được nhiều tiền như vậy chỉ trong vài tháng là không hợp lý...
Nhưng Dương Cương lại nhìn hắn.
Nói với ông ta rằng nguồn tiền của Trương Thắng không có vấn đề gì cả.
Thật ra vừa rồi bọn họ đã điều tra.
Thậm chí…
Vấn đề nộp thuế của Trương Thắng cũng chẳng có, mấy đồng lẻ cũng nộp hết!
Câu này dường như giáng cho Trương Quế một đòn mạnh, Trương Quế lập tức lùi lại vài bước rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Vẻ mặt ông ta rất khó xem.
Vợ ông còn đang chửi Trương Thắng, chửi Trương Thắng là đồ vô ơn...
Ban đầu Trương Thắng định rời khỏi đồn cảnh sát, nghe được tiếng chửi thì đột nhiên dừng lại.
Hắn quay đầu lại, lẳng lặng nhìn sở trưởng Dương Cương.
“Sở trưởng Dương, tôi hy vọng một số vụ án sẽ được điều tra lại, tôi muốn lật lại bản án…”
“Cái này…Trương Thắng, có một số việc qua rồi thì cứ qua…”
“Tôi muốn kiểm tra, nếu các người không tra thì tôi sẽ tra, nhưng động tĩnh tôi làm sẽ rất lớn, thậm chí gián tiếp ảnh hưởng đến GDP của toàn huyện Thương Đông này…”
“Cậu, cậu đây là…”
“Sở trưởng Dương, tôi học luật rất nghiêm túc, bây giờ vẫn đang học, thầy dạy tôi cũng là giáo viên luật…Nếu tôi thực sự muốn điều tra lại, tôi chắc chắn sẽ không vi phạm bất kỳ luật pháp hay quy định nào…”