Chương 376: Không hợp tác với người làm chuyện xấu
Ông ta móc ra giấy chứng nhận bất động sản, đè nén lửa giận trong lòng.
“Ờ, được, người kế tiếp…”
“Trứng gà của tao đâu? Trứng của tao!”
“Xin lỗi, tên cậu không có trong danh sách!”
“Tao là thành viên trong thôn này, tại sao ai trong thôn cũng có mà mỗi tao không có?! Mày không thể chỉ vì mâu thuẫn giữa tao và mày mà làm việc bất phân công tư như vậy được! Trưởng thôn đâu? Mày để cho trưởng thôn đến xử lý chuyện này đi!”
Trương Quế trừng mắt, réo cổ họng, giọng nói cực lớn, sau đó nhìn chung quanh ý đồ tìm người cùng phe.
Nhưng...
Ông ta phát hiện không tìm được ai cả.
Dường như vô hình trung, ông đã bị cô lập!
Trưởng thôn không có ở đây!
Sao trưởng thôn lại không có mặt ở hoạt động như vậy?
Chẳng lẽ trưởng thôn còn chưa về, hay là làm sao vậy?
Ông ta phát giác bất thường, nhưng cuối cùng vẫn nhìn thẳng Trương Thắng:
“Tao cần lời giải thích!”
Trương Thắng bình tĩnh.
Nhìn vào danh sách một lần nữa.
“Trên người ông có vài bản án chưa điều tra rõ, công ty chúng tôi không thể nào hợp tác với người có hiềm nghi làm việc xấu…”
“Mày…”
“Ông về nhà đi, chắc là trưởng thôn đang bị điều tra, tốt nhất là ông dọn sạch sẽ mọi thứ rồi lại đến tìm tôi!”
“…”
Trương Quế nhìn chằm chằm Trương Thắng.
“Trương Thắng, mày thật sự muốn ép tao đến đường cùng?”
“Trên đời này, con đường đều do chính mình lựa chọn, không ai ép buộc ai…”
“Mày…”
“Tiếp theo!”
Trương Quế ý đồ kích động mọi người trong thôn.
Nhưng...
Không có tác dụng.
Dân làng xếp hàng phía sau đột nhiên hét lên, bảo ông ta đi nhanh lên.
Ông ta nhìn chằm chằm vào biểu cảm của mọi người…
Những thôn dân từng đứng khúm núm bên cạnh mình giờ đây đều lạnh mặt nhìn ông.
Ông ngày càng cảm thấy mọi chuyện không đúng.
Chẳng lẽ là...
Thư liên thủ của trưởng thôn thất bại?
Lẽ nào!
Lòng ông trầm xuống.
Cảm giác khó tin quanh quẩn trong lòng.
Ông ngồi lên máy kéo về đến nhà.
Ông thấy trong nhà có xe cảnh sát đậu, vợ ông đang liên tục la hét.
Ông dừng máy kéo.
Ông lại nhìn nhân viên cảnh vụ đang lấy thông tin từ những người trung niên cầm vỉ trứng gà.
Rất rõ ràng…
Tên trung niên ấy nói gì đó khiến vợ ông tức giận rống to.
Ông đến gần hơn.
Sau đó...
Ông nghe được một cái tên rất đáng sợ.
Hình như...
Lần này trưởng thôn gây ra động tĩnh rất lớn, đến mức bị thành phố chú ý đến, bên đó gọi một cú điện thoại cho huyện.
Xem ra chuyện này cần phải xử lý nghiêm!
Sau đó, tính chất của chuyện này từ gây hấn dần biến thành dính líu xã hội đen!
Có vẻ như bên sa trường có rất nhiều thứ không sạch…
Sắc mặt Trương Quế tái nhợt!
Ngay sau đó, ông ta cảm thấy chân mềm nhũn, gần như đứng không yên.
Sao mà mới chỉ có một ngày…
Sao mà mới chỉ có một ngày ông từ tòa án ra đến…
Mọi thứ đã biến thành như vậy?
Ông run một cái!
Cuối cùng ông thấy những nhân viên công vụ kia nhìn đến mình, đi đến lấy ra thẻ ngành.
Nghe đến án ‘hình sự’, nháy mắt ông như rơi vào hầm băng!
Giờ phút này...
Ông mới hiểu được, chẳng những bí thư thôn bị bắt mà trưởng thôn cũng bị bắt đi điều tra!
Hôm qua điều tra Lý Hoa, Hoa Tử, dường như phải bị kết án, sau đó chúng đem những thứ nên nói đều nói sạch!
Đầu gối Trương Quế mềm nhũn, chỉ cảm thấy đầu óc ù ù...
Cả người lạnh ngắt!
Như rơi xuống địa ngục!
...
Đêm.
Khuya.
Các thôn dân nhận trứng gà xong đều đi về.
Trương Thắng trở về nhà.
Nhìn nơi như đã từng quen thuộc này, trên mặt nở nụ cười.
Cách đó không xa...
Hắn thấy người dì của mình đang khóc lớn…
Trương Thắng cất đi nụ cười, vô cảm mà nhìn.
Sau khi thấy hắn, bà ta vô thức chạy đến, như là bắt được cọng rơm cứu mạng vậy, nói đủ lời hay ý đẹp.
Bà ta nói...
Dù thế nào đi nữa, ông ấy vẫn là chú của cháu!
Hai người có cùng huyết mạch, có quan hệ máu mủ…
Bà ta nói...
Em học của cháu không thể chịu được cú sốc lớn như vậy…
Bà ta nói bà sẽ quỳ xuống cầu xin hắn…
Cái nhà này không thể không có Trương Quế!
Trương Thắng bình tĩnh, lạnh lùng nhìn từ đầu đến cuối.
Như thể đang nhìn một người râu ria.
Sau một lúc, hắn lấy từ ngực ra 900 đồng...
“Những gì các người nợ tôi đều đã trả lại rồi, tôi còn nợ các người 800 đồng, bây giờ cũng trả lại, thêm 100 đồng là lợi tức tôi cho các người…”
Hắn cúi xuống, nhét tiền vào tay bà ta.
Bà ta hất tiền xuống đất, như là bị vũ nhục cực lớn, đồng thời chửi ầm lên.
Hắn nhìn thoáng qua tiền, không nhặt lên mà là đi vào một bên nhà, chỉ chỉ máy quay phim đã được lắp.
“Tôi đã quay lại những thứ cần quay…”
Hắn nói như vậy.
Sau đó, hắn đóng cửa lại.
Gió lạnh buốt giá, khiến người áp lực!
Bà ta đứng lên.
Muốn nói gì đó…
Thấy vài thanh niên trong thôn đi đến…
Bà ta vội kể lể những uất ức mà nhà họ phải chịu và sự lạnh nhạt của Trương Thắng với các thanh niên ấy.
Chỉ là...
Bọn họ cúi đầu xuống, như là không nghe thấy.
Sau đó, gõ cửa một cái.
Trương Thắng mở cửa với nụ cười trên môi, trả lại tiền lại cho từng người bọn họ...
Sau đó...
Họ giúp Trương Thắng dời đi tất cả món đồ trong phòng.
Những thứ đó...
Đều là thứ mà Trương Quế bỏ vào!
Thậm chí, ngay cả một chiếc gương, một chiếc đũa cũng bị lấy ra đặt ở đất trống bên cạnh nhà Trương Quế.
Bà ta trơ mắt nhìn hết thảy.
Nhưng lại bất lực!