"Chúng tôi không chấp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào. Xin lỗi, Giám đốc Khả, trước tiên hãy bình tĩnh!!"
"Xin lỗi, chúng tôi xin phép đi trước!!"
"..!"
Thân hình gầy gò của Tưởng Tiểu Ưu dường như có thể ngăn chặn tất cả mọi thứ phía trước anh.
Sau đó, Kha Triển Sí được Tưởng Tiểu Ưu kéo chạy về phía lối ra bên ngoài sân bay.
Những phóng viên vẫn điên cuồng đuổi theo sau.
Ở rìa lối đi, một số người giống như học sinh lập tức vây quanh giúp Kha Triển Sí chặn họ lại.
Kha Triển Sí cuối cùng cũng lên xe.
Trên xe.
“Anh không sao chứ..!”
"Không sao, những người này đều là...!"
"Hôm qua tin tức của anh đã lên hotsearch, sau đó nó được gỡ xuống... Nhưng hôm nay không hiểu sao tên của anh lại tiếp tục trở thành hotsearch trên weibo.. . !”
“Anh nổi tiếng rồi sao?!”
“Bộ phim thua cả một con chó, sao có thể không nổi tiếng chứ?!”
“..!”
Xe hơi di chuyển về hướng ngôi nhà mà anh thuê.
Sau khi rời khỏi đám đông, con đường phía xa cũng dần trở nên bằng phẳng hơn.
Khá Triển Sí cười lớn.
Nụ cười nghe thật cay đắng.
Tưởng Tiểu Ưu vỗ lưng anh:
"Không sao, không sao đâu...!"
Thà rằng cô không an ủi anh có lẽ còn tốt hơn. Cô vừa mở miệng an ủi, trong lòng Kha Triển Sí còn cảm thấy đau nhói một trận, mũi cũng chua xót, thậm chí còn có cảm giác chính mình không thể nhịn được nữa.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại ở con hẻm nhỏ lối vào căn hộ thuê của họ.
Anh bước ra khỏi xe.
Sau đó...
Nhìn thấy phía trước căn nhà cho thuê rất náo nhiệt, xung quanh là một nhóm phóng viên đang chờ sẵn.
Khi thấy họ vừa đến, những phóng viên này giống như phát điên lao về phía anh...
Rõ ràng những tay phóng viên này biết chính xác nơi anh sống.
Anh nhanh chóng ngồi lại vào ghế sau đó tiếp tục lái xe đi nơi khác...
Giống như một con chó đi lạc.
Xe chạy tới Yến Thạch Hóa.
Trước Yến Thạch Hóa không có phóng viên...
Anh đi theo Tưởng Tiểu Ưu bước xuống xe.
"Thưa ông, xin phép khảo sát nhanh một chút, ông đang sử dụng loại điện thoại di động nào?!"
Khi anh đang định bước vào, một người đàn ông trung niên bất ngờ bước tới. Người đàn ông trung niên vô tư mỉm cười cầm một cuốn sổ và cây bút trên tay đi tới.
“Tôi dùng con mẹ nhà anh!!”
Anh giận dữ chửi ầm lên, sau đó tức giận kéo Tưởng Tiểu Ưu đi vào mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Bỏ mặc người đàn ông trung niên câm như hến đang đỏ bừng mặt.
Mệt mỏi!
Tức giận!
"Đừng gây rắc rối, hãy bình tĩnh lại!!"
"Đây không phải là chuyện xấu!!"
"Đây thực sự không phải là chuyện xấu, chúng ta hãy... !"
". .!”
Lúc này Kha Triển Sí không thể nghe được gì cả.
Tưởng Tiểu Ưu kéo hắn lại nhẹ nhàng trấn an nói chuyện với hắn, nhưng hắn căn bản không nghe được!
Hắn lao vào cơ sở thực huấn bên cạnh trường học.
Bước vào "NC Studio".
Sau đó...
Hắn nhìn thấy Trương Thắng đang nói chuyện điện thoại.
Mắt hắn đỏ hoe lao tới vung nắm đấm vào Trương Thắng!
Cú đấm!
Không trúng vào mặt Trương Thắng.
Trương Thắng phản ứng rất nhanh.
Cả người hơi nghiêng lại sau đó tránh đi.
Sau khi cú đấm vút qua hư không, Kha Triển Sí giống như phát điên lao vào Trương Thắng.
Trương Thắng rất bình tĩnh.
Lại tránh được.
Kha Triển Sí thở hổn hển.
Hắn túm lấy quần áo của Trương Thắng sau đó vật lộn với anh.
Tưởng Tiểu Ưu muốn tiến tới kéo hắn ra, nhưng hắn lập tức hất cô ra ngoài.
Sự tức giận tích tụ mấy ngày qua khiến hắn lại giơ nắm đấm lên định đánh vào mặt Trương Thắng.
“Bình tĩnh!!”
“Tôi có học luật. Nếu anh dám đấm tôi, tôi sẽ khiến cho anh mất hết tất cả!!”
Trương Thắng thấy mình không trốn được nữa nên hắn quyết định không tiếp tục tránh né, nhìn chằm chằm vào Kha Triển Sí nói rõ ràng mấy lời này.
Nắm đấm đang vung lên cuối cùng cũng dừng lại.
Tay hắn cũng buông áo Trương Thắng ra.
Nhưng lúc này, hắn càng thở càng khó nhọc, Trương Thắng nhìn hắn với đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt hốc hác, sợ hắn không thở được sẽ chết mất.
Nếu hắn đột ngột chết ở đây...
Lúc đó chắc sẽ có trò vui lớn a!
Bạn gái hắn Tưởng Tiểu Ưu liên tục giúp hắn bình tĩnh lại, cuối cùng một lúc lâu sau, Kha Triển Sí cũng bình tĩnh lại.
Câu đầu tiên hắn nói sau khi bình tĩnh là:
"Trương Thắng, sao cậu lại làm vậy với tôi, tôi giống như một tên hề, cậu thấy tôi buồn cười lắm sao?!"
Giọng hắn gầm lên.
Sau khi nghe thấy âm thanh náo loạn bên này, một số sinh viên khoa kỹ thuật bên cạnh vô thức đi tới.
Trương Thắng bước ra cửa nói vài câu với những sinh viên này.
Các sinh viên kia nghe xong liền gật đầu và tiếp tục quay lại với công việc của mình.
Sau đó...
Anh quay đầu lại rót hai ly nước cho Kha Triển Sí và Tưởng Tiểu Ưu.
"Trương Thắng, nói cho tôi nghe thử xem? Vui lắm sao? Làm cho tôi xấu hổ trước đám đông vui lắm sao!!"
Mặt hắn đỏ như máu, hàm răng va vào nhau lập cập, rõ ràng có thể nghe thấy sự căm ghét trong lời nói của hắn ta.
Trương Thắng vẫn không đáp lại lời hắn...
Thay vào đó anh đưa tách trà tới trước mặt hai người!
"Choang!!"
"Trả lời, trả lời đi, vui không? Có vui không?!"