Chương 426: Có thể đi được bao xa
Lý Diễm Hồng cau mày.
Nghe thấy ba từ đánh giá cao này phát ra từ miệng Trương Thắng quả thật rất kỳ lạ, cũng mang theo mấy phần cảm giác chói tai.
"Cảm ơn cậu."
Lý Diễm Hồng cuối cùng vẫn gật đầu.
“Chị Hồng, chị nghĩ tôi có thể đi được bao xa?!”
Món đầu tiên được dọn ra.
Trương Thắng sắp xếp món ăn lên bàn cho chị Hồng rồi nhìn cô.
Vẻ mặt hắn không nghiêm túc mà ngược lại còn lộ ra nụ cười, khi hắn cười, cảm giác chán nản trong cả căn phòng dường như tiêu tan đi rất nhiều.
“Cậu sẽ có thể tiến rất xa, nhưng cậu cần một nền tảng, đồng thời cậu cũng cần một chỗ dựa vững chắc… Nhóm của cậu hiện tại có thể được xem là ổn định là nhờ có lợi ích. Mà lợi ích thì dù rất mạnh mẽ nhưng cũng rất dễ bị thổi bay bởi gió lớn...."
Lý Diễm Hồng vừa gắp món ăn vừa trả lời.
""Thịnh Thế Entertainment" của các chị sẽ là hậu đài sao?!"
"Đây là báo cáo tài chính sắp được công bố trong năm nay, còn có những số liệu khác, cậu nhìn xem..."
Lý Diễm Hồng hạ thấp giọng xuống lấy ra một bản sao tài liệu đưa cho Trương Thắng.
Trương Thắng nhận lấy nghiêm túc xem xét số liệu bên trong.
Dữ liệu này là bản tóm tắt kết quả hoạt động của Tổng công ty giải trí Hoa Hạ cuối năm 2009.
Dưới ảnh hưởng của cuộc khủng hoảng tài chính, ngành giải trí cũng khó tránh khỏi suy thoái.
Nhưng...
So với năm ngoái, “Thịnh Thế Entertainment” vẫn được xem là đã đi ngược xu thế.
Phim điện ảnh, phim truyền hình dài tập, chương trình tạp kỹ và các dự án giải trí khác của họ đều nắm vững vị trí dẫn đầu trong toàn ngành.
Ngay cả lĩnh vực âm nhạc vốn là lĩnh vực yếu trước đây cũng bắt đầu có đà khởi sắc vào nửa cuối năm, album "Những Cô Gái Tỏa Sáng" bản gốc đứng đầu về doanh số bán đĩa trong năm 2009, không có đối thủ!
Sau khi Trương Thắng xem lướt qua, anh lật sang trang tiếp theo.
Trang tiếp theo là "Giải trí Mango".
"Giải trí Mango" là công ty giải trí vừa mới niêm yết, chưa nở rộ về mọi mặt như "Thịnh Thế Entertainment" mà chỉ tập trung vào phim ảnh.
Tuy mới niêm yết nhưng cổ phiếu của nó đang trong đà bùng nổ.
Năm 2009, tổng doanh thu phòng vé của phim Trung Quốc là sáu tỷ!
Trong đó tổng doanh số phim của hãng đã lên tới gần 3 tỷ, chiếm một nửa toàn bộ nền công nghiệp điện ảnh Trung Quốc. Bộ phim điện ảnh "1949" mà Kha Triển Sí tiếc nuối kia là dự án do "Giải trí Mango" đứng đầu.
...
Vị trí thứ 3 tên là "Hoa Hồng Music", báo cáo tài chính do hãng này công bố khá tốt, nhưng tổng giá trị doanh thu còn chưa bằng một nửa so với vị trí thứ hai.
Các công ty niêm yết tiếp theo...
Một công ty còn tệ hơn công ty kia!
Tổng doanh số thậm chí không bằng một phần nhỏ so với ba công ty dẫn đầu.
Đây là thế giới.
Tám mươi phần trăm nguồn lực và của cải được kiểm soát bởi hai phần trăm người trên thế giới.
Thông tin của “Tinh Quang Vị Lai” cũng xuất hiện trong tài liệu này…
Các công ty các ít nhiều cũng đều có lợi nhuận, nhưng Tinh Quang Vị Lai…
Năm 2009, báo lỗ 6 tỷ!
Tất cả đầu tư vào phim ảnh đều là trên đường phố. Các chương trình tạp kỹ ngay từ đầu đã không có thì thu hút rồi nhưng họ vẫn ném tiền vào chúng giống như những năm trước, giống như một cái hố không đáy. Âm nhạc...
Ngoại trừ "Trong mưa" của AK gần đây khá có tiếng tăm, những tác phẩm âm nhạc còn lại gần như bị xóa sạch hoàn toàn!
"Trương Thắng, cậu là người thông minh. Cậu hẳn cũng biết điều tôi muốn nói với cậu là gì. Chim tốt vẫn nên chọn cây để đậu...!"
Lý Diễm Hồng nhìn Trương Thắng đặt tờ tài liệu xuống, cô bình tĩnh nhìn Trương Thắng.
Nhìn thoáng qua cô đều có thể nhìn thấy từng chi tiết thay đổi của Trương Thắng.
Nhưng...
Điều đáng kinh ngạc là dù cô đã từng nhìn qua vô số người, nhưng cô phát hiện ra rằng từ đầu đến cuối Trương Thắng đều không có bất kỳ biểu cảm nào khác.
Cô thực sự không hiểu được Trương Thắng đang nghĩ gì.
Đôi mắt của anh rất sâu.
Nhưng bên trong đó không hề để lộ bất cứ tâm tình gì.
“Chị Hồng!”
“Chị nói..!”
“Có phải phóng viên vừa mới chụp ảnh chị và em cùng bước vào cửa hàng này không?!”
Trương Thắng đột nhiên hỏi một câu có vẻ không liên quan gì đến câu hỏi trước đó của Lý Diễm Hồng.
Lý Diễm Hồng bình tĩnh nhìn Trương Thắng:
"Cậu quá mức đề phòng người khác!"
"Từ xưa đến nay lòng người khó đoán, trong bóng tối có quá nhiều thứ làm tổn thương đến người khác. Tốt nhất vẫn nên để ý…”
Trương Thắng mỉm cười.
“Cậu đang nghĩ gì.”
Lý Diễm Hồng phớt lờ lời nói của Trương Thắng.
“Ngày xưa tôi phải nắm bắt mọi cơ hội, nhưng bây giờ thì khác...!”
“Có gì khác biệt?!”
“Không phải có thể nói chuyện hợp tác với ông chủ của “Thịnh Thế Entertainment” sao?"
Trương Thắng nhìn chằm chằm vào Lý Diễm Hồng.
"Cho dù là hiện tại, cậu có thể gặp ông chủ của Tinh Quang Vị Lai để nói chuyện hợp tác với ông ta không?"
Lý Diễm Hồng lắc đầu hỏi.
Sau khi nghe Lý Diễm Hồng nói xong, Trương Thắng bật cười.
Không hề ngượng ngùng, nụ cười phát ra rất tự nhiên.
Lý Diễm Hồng cũng cười.
Trương Thắng quả thật rất xuất sắc.
Nhưng trước lợi ích thực sự lớn, con bài thương lượng hợp tác vẫn chưa đủ.
Thế giới này rất thực tế!
Mọi việc Trương Thắng làm so với lợi ích khổng lồ thì chỉ là một việc gây chút ồn ào náo động nhỏ trong phút chốc...
Tiếp đó...
Bên ngoài gian phòng truyền đến âm thanh gõ cửa.
Ngay sau đó, hai người ăn ý bắt đầu dùng bữa.
Cả gian phòng tiếp tục rơi vào sự im lặng kéo dài.
Mãi đến khi bữa ăn kết thúc, điện thoại của Trương Thắng reo lên.