Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này (Dịch)

Chương 458 - Chương 458. Tôi Tưởng Cậu Là Con Của Cha Tôi

Chương 458. Tôi tưởng cậu là con của cha tôi Chương 458. Tôi tưởng cậu là con của cha tôi

Chương 458: Tôi tưởng cậu là con của cha tôi

Trương Thắng không muốn nói chuyện với Lâm Quốc Đống về chủ đề này, vừa cười vừa nói.

“Được!”

Lâm Quốc Đống cùng Trương Thắng bước vào thư phòng.

Sau đó...

Cửa thư phòng đóng lại.

Cố Giang Yến ngồi trở lại ghế, cùng Lâm Hạ xem Gala hội xuân.

Lâm Hạ nhìn về thư phòng, ban đầu cảm giác cả căn phòng trống rỗng, nhưng từ khi cha về thì không còn thấy vậy nữa.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Tiểu phẩm cuối năm, tạp kỹ, ca múa…

Gala hội xuân năm nay dường như bắt đầu trở nên đẹp mắt hơn, nhất là sau khi thầy Triệu ra sân, Lâm Hạ xem tiểu phẩm cũng thấy buồn cười.

Nhưng...

Trên đời bữa tiệc nào rồi cũng tàn.

Đồng hồ điểm 12 giờ.

Lâm Hạ nhìn màn che rơi xuống trong tiếng ca nhạc.

Gala hội xuân đã kết thúc.

Cố Giang Yến đứng dậy:

“Đi ngủ đi.”

“Cha thì sao?”

“Khỏi đợi ổng!”

“Ài.”

Lâm Hạ gật đầu, chuẩn bị rửa mặt.

Khi đi ngang qua thư phòng, cô nghe thấy Trương Thắng đang trò chuyện với cha mình, không nghe được nội dung là gì nhưng có vẻ cha rất thích thú.

Bọn họ đang ký hợp đồnggì nhỉ?

Hợp đồng còn chưa ký xong ư?

Lâm Hạ dừng lại một lúc rồi mới đi.

Trong lúc rửa mặt, cô nghe thấy điện thoại của mẹ Cố Giang Yến, Cố Giang Yến đi ra ban công trả lời điện thoại với vẻ mặt nghiêm túc.

Lâm Hạ bước ra, sau đó thấy mẹ mình đang thay quần áo.

“Mẹ, mẹ…”

“Có chuyện cần phải ra ngoài.”

“Vậy trong nhà…”

“Con ngủ trước, mẹ ra ngoài một lát rồi trở về.”

“Dạ.”

Lâm Hạ nhìn mẹ vội vã rời đi, cô chỉ cảm thấy trong lòng hơi run lên, sau đó lộ ra nụ cười an tâm:

“Đi đường cẩn thận chút ạ…”

“Con nhìn cha con, đừng để ông ấy thức khuya.” – Trước khi Cố Giang Yến rời đi, bà hơi dừng một chút rồi nói.

“Ừm, mẹ yên tâm đi.”

Lâm Hạ nhìn mẹ bước ra khỏi nhà và đóng cửa lại.

Cô liếc nhìn hai người vẫn đang trò chuyện trong phòng làm việc, cuối cùng trở về phòng.

Nằm.

Nhưng không sao ngủ được.

Pháo hoa ngoài cửa sổ quá phiền lòng, bùm bùm bùm bùm, khiến tâm thần không yên.

Cô nghịch điện thoại, xem tin tức trên điện thoại và nghĩ về truyện mới của mình...

Nhưng nhận ra bản thân không thể tập trung được.

Thời gian...

Vẫn đang trôi qua.

Pháo hoa ngoài cửa sổ cuối cùng cũng dừng lại.

2 giờ sáng.

Rốt cuộc cô đứng dậy, ra khỏi phòng.

Đèn trong thư phòng vẫn sáng.

Nhưng có vẻ bên trong không còn tiếng nói chuyện nữa.

Cuối cùng cô cũng gõ cửa.

Sau khi được cho phép, cô mở cửa, nhìn thấy Trương Thắng đang ngồi đối diện cha mình, Trương Thắng đang ký hợp đồng.

“Cha, đến giờ ngủ rồi!”

“Được rồi, đi ngủ ngay đây.”

Lâm Quốc Đống quay đầu nhìn con gái, lộ ra vẻ dịu dàng, nhưng có chút áy náy:

“Mẹ con lại ra ngoài à?”

“Bận đi ra ngoài.”

“Hài, đêm hôm khuyA khoắt còn ra ngoài, vẫn nên từ chức thôi!”

“…”

Lâm Hạ không nói chuyện với ông.

Chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Cậu chắc chắn ký không? Giờ ký là lập tức có hiệu lực!”

“Ký chứ.”

“Tốt! Tôi sẽ đưa cậu số của thằng cháu ở bộ phận chiến lược…”

Trương Thắng cuối cùng cũng ký hợp đồng.

Sau khi ký hợp đồng, Lâm Quốc Đống tìm điện thoại di động.

Điện thoại đã tắt nguồn.

Ông sạc điện thoại.

Vừa sạc vào, còn chưa tìm được số của thằng cháu nhỏ thì điện thoại liền vang lên.

Ông vô thức trả lời điện thoại.

Còn chưa nói hai câu thì sắc mặt ông biến đổi, sau đó bản năng rời khỏi thư phòng đến căn phòng cách đó không xa.

“Trương Thắng, cậu đã hợp tác gì với bố tôi vậy?”

“Ừm, hợp tác điện thoại di động.”

“Cậu muốn làm điện thoại di động?”

“Ừ, muốn thử làm một chút…”

“Có vẻ cha tôi rất hài lòng cậu, đêm 30 còn đi ra ngoài cùng cậu…”

“Ờm…”

Thư phòng lâm vào im lặng.

Trương Thắng đặt bút xuống nhìn Lâm Hạ.

Lâm Hạ nhìn ngơ ngác ngoài cửa sổ như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Sau đó cô cúi đầu xuống, lặng lẽ giúp dọn dẹp thư phòng lộn xộn, đặt từng quyển sách ở chỗ cần để.

Trương Thắng đặt hợp đồng xuống, cứ vậy nhìn Lâm Hạ.

“Xin lỗi, tôi không nên…”

“Tôi rất vui vì cậu có thể đến, ban đầu cũng nghĩ mời cậu bữa cơm để cám ơn.”

Lâm Hạ cười rất ưa nhìn.

Nhẹ nhàng, xinh đẹp, như là một đóa bách hợp nở rộ, tỏa ra mùi hương thơm ngát.

Nói xong, cô tiếp tục dọn dẹp.

Sau khi dọn xong cô cũng không rời khỏi thư phòng mà là ngồi ở ghế bên cạnh, vừa đọc sách vừa yên lặng chờ.

Kim giây của đồng hồ trên tường kêu tích tắc tích tắc, tiếng kêu rất rõ, như thể đang gõ vào lòng người.

Thời gian dường như đã trôi qua rất lâu.

Lâm Quốc Đống đi tới.

Vẻ mặt Lâm Quốc Đống vô cùng nghiêm túc, nhưng khi nhìn thấy Lâm Hạ ông lại do dự.

“Lâm Hạ, ừm...cha có chuyện muốn nói với con…”

“Cha, trong công ty có chuyện gì vậy?” – Lâm Hạ ngẩng đầu nhìn Lâm Quốc Đống.

“Ấn Độ xảy ra chuyện rồi!”

“Rất nghiêm trọng sao?”

“Sinh tử tồn vong!” – Lâm Quốc Đống nhìn Lâm Hạ, phun ra những lời này.

“Cha, con có thể giúp được gì chứ?” – Sắc mặt Lâm Hạ hơi thay đổi, sau đó nhìn về Lâm Quốc Đống.

“Con đi ngủ trước, có lẽ cha phải đi bây giờ…”

“Bây giờ? Muộn như vậy?”

“Đặt vé máy bay buổi sớm…”

“Nhưng cha đã uống rượu…”

“Không đáng ngại đâu…”

“Cha, vậy con giúp cha thu dọn quần áo.”

“Được.”

Bình Luận (1)
Comment
tranletuananh19012010 1
tranletuananh19012010
Reader
4 Tháng Trước
Sao lại là truyện chữ vậyemo
Trả lời
| 0