Dương Hoành Vĩ càng nghĩ càng cảm thấy gương mặt này quá lạ lẫm!
Sau đó...
“Cái gì! Giám đốc Lâm, ý ông là, giám đốc Trương đây, muốn kéo vài người từ bên tôi đi làm cho hãng điện thoại khác?”
“Không phải kéo, mà là mượn…”
“Khoan đã! Giám đốc Lâm, làm sao có thể chia tách đội ngũ của chúng tôi chứ? Mỗi một người trong nhóm của tôi đều là người rất quan trọng! Giám đốc Trương, cậu định mượn ai đi?”
Dương Hoành Vĩ nhìn Trương Thắng, hai mắt mở to, cảm xúc trở nên vô cùng kích động.
Anh ta nghe tên những người mà Trương Thắng nói!
Cả người chấn động, sắc mặt rất khó xem, đứng dậy trừng mắt:
“Không được, tôi không để một ai đi cả!”
Hùng tâm tráng chí ban đầu lập tức biến thành khó có thể tin.
Anh nhìn thẳng vào tên giám đốc Trương trẻ tuổi này.
Giám đốc Trương kia cũng đang nhìn anh ta.
Anh ta đột nhiên trở nên tức giận, liên tục nói về tầm quan trọng của dự án Hoa Hưng, nói về tương lai hãng điện thoại của mình sẽ ra sao bla bla…
Đồng thời đưa ra rất nhiều ví dụ.
“Giám đốc Trương, tôi đã hứa sẽ đưa toàn bộ họ cho cậu, nhưng cậu cũng thấy rồi…”
Lâm Quốc Đống nhìn Trương Thắng, khóe miệng cười tủm tỉm.
Trương Thắng đối mặt với Lâm Quốc Đống, sau một lúc im lặng, cuối cùng cũng nở nụ cười:
“Hối hận?”
“Tôi chưa bao giờ hối hận, chỉ là công ty chúng tôi là một hệ thống, bộ phận R&D cũng là một hệ thống, cậu muốn mượn gà để đẻ trứng, nhưng ít nhất cũng phải lấy giỏ rau ra…” – Lâm Quốc Đống nhìn Trương Thắng.
“Vậy cháu sẽ lùi lại một bước, cháu không muốn ai nữa.” – Nụ cười của Trương Thắng bắt đầu tươi hơn.
“Thế cậu muốn gì?”
“Cháu chỉ cần công nghệ!” – Trương Thắng nhìn Lâm Quốc Đống.
“Công nghệ gì?”
“Cháu sẽ áp dụng một số công nghệ mới trong bộ phận R&D; cho điện thoại di động của mình…Hợp đồng trước đây không đủ chi tiết, cháu đã xem xét cẩn thận, cần thay đổi vài chỗ nhỏ!”
“Phần nào?”
“Dù sao cháu cũng cần một điểm bán hàng cho điện thoại di động của mình, đúng không? Điểm bán vỏ, điểm bán công nghệ, điểm bán camera? Luôn cần một điểm bán hàng, phải chứ?”
“Còn gì nữa?”
“Các linh kiện, chú mua bao nhiêu thì cháu mua bấy nhiêu, cháu cần nhà cung cấp giảm chi phí, đương nhiên cháu sẽ không để các chú bỏ tiền ra, cháu mua của chú.”
“Được!”
“Còn…”
“Còn gì nữa?”
“Trước đây, cháu nghĩ rằng nếu một số người trong đội ngũ kỹ thuật của chú có thể đi theo cháu thì cháu sẵn sàng chỉ lấy 30% cổ phần, 70% còn lại sẽ là Diệu Hoa chú, nhưng bây giờ, như lúc trước cháu nói, cháu muốn 80%, và Diệu Hoa chỉ có thể lấy 20%, đây là thành ý lớn nhất của cháu!” – Trương Thắng nhìn chằm chằm Lâm Quốc Đống.
Sau khi Lâm Quốc Đống nghe xong, trong nháy mắt im lặng.
Dương Hoành Vĩ nhìn Trương Thắng.
Anh nhìn người trẻ tuổi này bộc lộ tài năng, lấy lui làm tiến.
Người thanh niên này là ai?
Sau đó, vừa nhìn về Lâm Quốc Đống.
Thấy Lâm Quốc Đống thở dài:
“Được! Không vấn đề gì chứ giám đốc Dương?”
“Nếu đó là quan hệ đối tác, thì chia sẻ công nghệ không phải là vấn đề, nhưng hai điện thoại di động rất dễ đồng hóa, vì vậy điểm bán hàng…” – Dương Hoành Vĩ cũng lùi lại một bước.
Chàng trai này vừa đến đã muốn lấy hết người trong đội của anh ta.
Đây gần như là muốn lấy cái mạng già này.
Hiện tại thì chia sẻ công nghệ kỹ thuật, có vẻ dễ tiếp nhận hơn nhiều.
“Là chia sẻ công nghệ, nhưng ý tôi không phải là đồng chất hóa điểm bán, ý tôi là, ngày phát hành điện thoại di động của chúng ta sẽ lệch nhau, Hoa Hưng các người bán kỹ thuật trước, sau đó tôi sẽ mang điểm bán theo sau, nhưng lần kế tiếp phải có một điểm bán hàng mới, có thể là vẻ ngoài, có thể là hệ thống nội bộ…”
“…”
Ngày mùng năm.
Hứa Bác Văn và Trương Thắng rời khỏi Diệu Hoa.
Chân của Hứa Bác Văn mềm nhũn.
Họ trò chuyện cả ngày.
Trong suốt một ngày...
Hứa Bác Văn nghe Trương Thắng trò chuyện với Dương Hoành Vĩ.
Bọn họ tán gẫu kịch liệt, nhưng phần lớn đều là Dương Hoành Vĩ kịch liệt phản đối, Trương Thắng đang từng bước rút lui...
Khi hợp đồng được ký kết, tranh chấp thậm chí còn căng thẳng hơn, nhỏ từ một cái linh kiện, lớn đến doanh thu ngày của một chiếc điện thoại, quyết định tiêu chuẩn.
Dương như từng yêu câu mà Trương Thắng đưa ra đều bị bác bỏ, Trương Thắng bị buộc đến góc tường, như thể vẫn luôn đang thỏa hiệp, nhượng bộ.
Trong lòng Hứa Bác Văn phức tạp...
Khi rời khỏi Diệu Hoa, anh cảm thấy hai người họ như kẻ thua cuộc.
“Nếu chúng ta có sức mạnh và tự tin hơn, thì sẽ dễ dàng nói chuyện...” – Hứa Bác Văn nhìn màn đêm và thở dài.
“Tôi đã có những gì tôi muốn.” – Trương Thắng bắt taxi, và khi lên xe, anh ta mỉm cười, và anh ta không cảm thấy thất vọng sau thất bại.
“Hả?”
“Có người từng nói: Một căn phòng đầy người, anh muốn mở một cửa sổ, mọi người không đồng ý, nhưng nếu anh muốn xốc mái nhà thì những người khác sẽ đồng ý mở cửa sổ…Đạo lý này rất thô thiển, nhưng nó rất thực tế, càng nói chuyện với người cấp trên thì càng phải bộc lộ dã tâm tham lam của mình, càng tham càng tốt…” – Trương Thắng nói với Hứa Bác Văn.
Hứa Bác Văn sững sờ một lát, sau đó rơi vào trầm tư.
“Cấp trên không sợ cấp dưới có tham vọng, một cấp trên càng muốn mở rộng lãnh thổ thì càng thưởng thức cấp dưới có tham vọng…”
“Nhưng, nếu một người quá tham vọng không bị kiểm soát thì sao?”
“Nếu có cấp trên lo sợ chuyện đó, vậy thì anh không cần phải tiếp xúc với họ!”
“…”
Ngoài cửa sổ xe.
Ánh sao lấp lánh.
Trong xe.