Kha Triển Sí lấy ra một kịch bản từ trong túi xách đưa cho Trương Thắng.
Trương Thắng nhận lấy kịch bản.
Thấy tên kịch bản kinh dị là <Th;ất Nhật Sát>.
“Một cuốn băng video kỳ lạ tràn ngập oán linh, chỉ cần là người xem cuốn băng đó thì đều sẽ đột tử trong vòng 7 ngày!”
Sau khi Kha Triển Sí thấy Trương Thắng cầm kịch bản, anh ta nói ra ý chính trong bộ phim.
Trương Thắng nghe vậy thì hơi ngạc nhiên.
Hắn nhớ rõ mình chỉ nói sơ về bộ phim tên là <Ringu> cho Kha Triển Sí, không nghĩ tới Kha Triển Sí lại viết đầy đủ kịch bản.
“Đây là bộ phim đầu tiên của NC chúng ta, chúng ta có đem nó đi tham gia Liên hoan phim Tokyo! Mang đến danh tiếng cho công ty chúng ta!”
“Phim kinh dị, đầu tư ít hơn phim thanh xuân, nhưng lợi nhuận không ít…”
“…”
Kha Triển Sí nói liên tọi.
Trương Thắng chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.
Sau khoảng bảy tám phút nói chuyện, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
“Giám đốc Trương!”
“Giám đốc Nhiếp…”
Nhiếp Tiểu Bình bước vào, lúc đi vào cứ nắm tay Trương Thắng.
Khi Trương Thắng mời anh ta ngồi xuống, anh ta chào hỏi đạo diễn Kha, cũng bắt tay thật chặt nói rất nhiều lời cảm ơn, sau đó không chờ được mà lấy ra bảng tiêu thụ xe điện Hồng Uy trong vài tháng qua cũng như kế hoạch tiếp theo của xe điện Hồng Uy, còn chưa nói hai câu với Trương Thắng, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa nữa.
AK và Trần Mộng Đình cùng nhau bước vào, theo sau là nguyên người đại diện của AK – Thẩm Tiểu Hi, sau này trở thành người phụ trách chuyện vặt của NC…
Thẩm Tiểu Hi thấp thỏm nhìn bọn họ, cúi đầu lịch sự với mọi người, mặt đỏ bừng, cuối cùng căng thẳng ngồi xuống.
“Giới thiệu chút, Trần Mộng Đình, cô Trần, nguyên người phụ trách chuyện vặt của NC, hiện đang phụ trách một phần kinh doanh bình điện Bác Thế trong thời gian ngắn…”
“Thẩm Tiểu Hi, cô Thẩm, nguyên người phụ trách của cậu AK, bây giờ một phần công việc đã thay đổi, đảm nhiệm người phụ trách thực thi dự án của NC Entertainment chúng ta…”
“AK, Đỗ Huy, tổng thanh tra của bộ phận âm nhạc NC Entertainment chúng ta…”
Trương Thắng mọi người một cách nghiêm túc.
Lại có tiếng gõ cửa khác.
Vừa trở về từ Brazil, Mạnh Thụ Vinh mệt mỏi bước vào.
“Giám đốc Trương, tôi nghe nói cậu có dự án nên đến càng sớm càng tốt, ha ha, hình như tôi đến muộn…Xin lỗi, trên đường bị kẹt xe, nhân tiện giám đốc Trương, đây là tình hình hiện tại của Tập đoàn Obon chúng tôi ở Brazil, giám đốc Trương, tôi đã suy nghĩ rất lâu cho kế hoạch tiếp theo, cậu thấy nó thế nào…”
Mạnh Thụ Vinh ngồi xuống vừa nói vài câu thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Đệ tử của Trương Thắng – Lý Bân chậm rãi đi vào với bình rượu Mao Đài...
Câu đầu tiên liền rất hào hứng:
“Thầy, Trang Trí Hoành Viễn có thể đổi tên rồi! Mới hôm qua bọn tôi đã thanh toán tất cả các khoản nợ, công ty bắt đầu chính thức có lãi!”
Trước khi Lý Bân kịp nói xong thì lại có tiếng gõ cửa...
...
Nửa tiếng sau, các thành viên chủ chốt từng hợp tác với Trương Thắng lục tục đến trình diện.
Vừa đủ cả phòng.
Mọi người nhìn Trương Thắng, ai cũng có báo cáo công việc và kế hoạch cả năm...
Đây là những gì Trương Thắng đã ước định với họ khi ký hợp đồng.
Ngoài ra, tất cả họ đều đang chờ đợi ‘dự án mới’ mà Trương Thắng nói.
Lúc Trương Thắng đẩy kính và chuẩn bị lên tiếng...
Điện thoại của hắn rung lên mấy lần.
Sau đó, hắn lấy điện thoại ra.
Là Từ Thắng Nam của Tinh Quang Vị Lai.
“Trương Thắng, xin lỗi, hôm nay tôi không thể đến, có một cuộc họp rất quan trọng…”
“Không sao, chị Thắng Nam…”
“Trương Thắng…”
“Hả?”
“Cấp trên muốn ký một hợp đồng với cậu, cậu có cần nhì thử không?”
“Hợp đồng gì?”
“Cấp trên muốn hợp tác sâu hơn với NC các cậu…”
“Hửm?”
“Không phải NC của chúng tôi luôn trực thuộc với Tinh Quang Vị Lai, vẫn đang hợp tác đấy thôi?”
“Lần này, là hợp tác sâu hơn, mang theo nhà đầu tư đến…”
“Ồ?” – Mắt Trương Thắng nheo lại.
Trong phòng ăn.
Các món ăn được phục vụ từng món một.
Sườn heo chua ngọt, thịt heo xé vị cá, cá luộc, gà cung bảo...
Đều là món thường ngày không đắt mấy, thứ đắt nhất trên bàn cũng chỉ có chai rượu Mao Đài do Lý Bân mang đến.
Khoảng 400 đồng 1 chai.
Ba chai 1.200 đồng.
Bữa tiệc này cũng không phải là tiệc ăn mừng chính thức gì.
Trương Thắng không thích ồn ào phô trương rồi lại uống nhiều khoác lác quên mình là ai...
Đó không phải là hắn, hoặc không phải là chuyện mà bọn họ nên làm ở giai đoạn này.
“Nhận được sự tin tưởng cũng như sự ủng hộ của mọi người…Ở đây, tôi xin kính các vị một ly!”
“Trong bốn tháng qua, chúng ta từng gặp phải thung lũng, từng có những trắc trở, cũng từng bị lửa cháy rụi, từng lang thang bất định không người thăm hỏi dưới cầu vượt, chúng ta từng mắc nợ hàng triệu, từng chồng chất vế thương, nhưng chúng ta đều sống tiếp được!”
“Ly thứ hai, kính lấy những mưa gió đã qua, cũng kính lấy các chiến hữu cùng chung chí hướng ở đây…”