Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này (Dịch)

Chương 474 - Chương 474. Quá Thấp

Chương 474. Quá thấp Chương 474. Quá thấp

“Trông hắn như là người làm công à?”

“Nhưng bây giờ hắn rất nhỏ yếu, lại là một người thông minh, hắn cần mượn tài nguyên của chúng ta để trèo lên không phải ư?”

“Lý Diễm Hồng của Thịnh Thế Entertainment cũng đã gặp hắn, tuy tôi không biết họ nói gì nhưng tôi đoán họ cũng đang chiêu mộ hắn!” – Từ Thắng Nam nhìn Trịnh Thành Vũ:

“Tài nguyên của Thịnh Thế Entertainment tốt hơn chúng ta rất nhiều! Nếu hắn là người thông minh, hắn sẽ chọn họ thì sao?”

“Khi ký hợp đồng với Tinh Quang Vị Lai, tôi nhớ rằng có một điều khoản trong đó nói chúng ta là bên hợp tác đệ nhất, trừ khi chúng ta vi phạm hợp đồng thì hắn không thể ký hợp đồng với công ty giải trí nào khác ngoài chúng ta…”

“Giám đốc Trịnh, hợp đồng trói buộc, cũng chỉ là hạ sách…”

“Nhưng nếu rời khỏi chúng ta, NC Studio của họ chẳng thể nào ngoi đầu lên được, &LTMùa Hè Năm Ấy> nổi cũng là do có nguyên nhân ngoài ý muốn, cùng lúc đó chúng ta ở phía sau đẩy biết bao tài nguyên? AK nổi tiếng, thật sự cho rằng cậu ta hát vài câu là nổi ư? À, buổi biểu diễn đầu xuân của AK còn nằm trong tay chúng ta đấy thây! Nếu chúng ta không chịu thì AK đừng nghĩ lên được sân khấu! Nghệ sĩ ký hợp đồng dưới trướng hắn, không một người lên được hot search!”

Trong màn đêm.

Trịnh Thành Vũ dựa vào cửa sổ, vẻ mặt lạnh lùng:

“Chúng ta là tư bản, tư bản phải biết đầu tư thứ tốt nhất, hắn muốn mượn gà đẻ trứng, chúng ta cho hắn cơ hội này, cũng cho hắn một sân khấu, nhưng chúng ta không phải đồ ngu! Muốn hợp tác với chúng ta thì phải bỏ một ít đại giới!”

Từ Thắng Nam im lặng.

Nghĩ nhưng chuyện sắp xả ra kế tiếp, trong lòng cảm nhận được một luồng khí lạnh.

Cô nhớ lại các cảnh tượng khi gặp Trương Thắng trong đầu, cuối cùng thở dài sâu xa:

“Xin lỗi, giám đốc Trịnh, tôi không làm được!”

“Thắng Nam, tôi biết cô đang nghĩ cho Trương Thắng, nhưng cô có bao giờ đứng trên lập trường của công ty mà suy nghĩ? Chủ tịch Đổng là người có khát vọng khống chế mãnh liệt, nếu không phải muốn khống chế toàn bộ Tinh Quang Vị Lai thì làm sao có thể dùng cách cực đoan như vậy để đẩy Tinh Quang Vị Lai đến bờ vực? Ông ta thật sự không biết quay phim ư? Ông ta thật sự không biết bộ phim nhảm &LTTống> ấy sao?” – Trịnh Thành Vũ nhìn Từ Thắng Nam.

“…” – Từ Thắng Nam im lặng.

“Sau đại biến của Tinh Quang Vị Lai, bởi vì các thỏa thuận đã ký với một số studio không đủ kỹ lưỡng và không có quyền kiểm soát thực tế của các studio đó, bọn họ lần lượt quay lưng, mặc dù đó là trong dự liệu nhưng cũng là một hồi chuông cảnh tỉnh, cùng một sai lầm, người như chủ tịch Đổng không thể phạm sai lầm thứ hai!” – Trịnh Thành Vũ nhìn Từ Thắng Nam rồi nói tiếp:

“Cô là một thành viên của Tinh Quang Vị Lai, chủ tịch Đổng rất coi trọng cô, thậm chí dự định giao toàn bộ công việc nghệ sĩ cho cô phụ trách, công ty càng mạnh thì cô càng được hưởng lợi!”

Từ Thắng Nam nghe lời nói của Trịnh Thành Vũ, cuối cùng thở dài:

“Bốn triệu, quá thấp, chúng ta lấy 80% cổ phần, quá cao! Chúng ta xem hắn như một người làm thuê!”

“Làm thuê có gì không tốt? Có người còn muốn được làm thuê như hắn mà không xứng đấy! Trong thời đại mà ngành giải trí bị các công ty như chúng ta độc đại thì hắn không còn lựa chọn nào khác, hắn là người thông minh, đương nhiên sẽ biết nắm hay bỏ, cũng tất nhiên biết như thế nào mới có thể sống sót thật tốt!” – Trịnh Thành Vũ nheo mắt chăm chú nhìn Từ Thắng Nam, lộ ra nụ cười.

“Đây là ý của chủ tịch Đổng, hay là ý của tiểu chủ tịch Đổng?” – Từ Thắng Nam nhìn chằm chằm vào Trịnh Thành Vũ.

“Đây là ý của ai không quan trọng, quan trọng tôi là một người truyền đạt, tôi hi vọng sau khi tối mai về có thể nhìn thấy hợp đồng ‘NC studio’!”

“Tôi không muốn làm kẻ ác này!” – Từ Thắng Nam vẫn lắc đầu.

“Không phải cô có muốn làm hay không mà là cô chắc chắn phải làm, cô, không muốn làm người đại diện cả đời đấy chứ?” – Trịnh Thành Vũ nheo mắt, ánh mắt bắt đầu lạnh lẽo, không còn cười nữa.

Mùng 8.

Buổi sáng.

Nắng ấm chiều vào người, rất dễ chịu.

Trong quán cà phê quen thuộc đó, Từ Thắng Nam lại một lần nữa ngồi đối diện với Trương Thắng.

Gặp lại Trương Thắng, Từ Thắng Nam nhận thấy trên người Trương Thắng có thêm chút biến hóa.

Giống như một thanh kiếm ra khỏi vỏ, bộc lộ mũi nhọn!

“Bốn triệu, lấy 80% cổ phần của tôi, Tinh Quang Vị Lai quá xem thường tôi.”

Sau khi đọc xong hợp đồng, Trương Thắng mỉm cười đẩy hợp đồng về Từ Thắng Nam.

“Nếu cậu sẵn sàng hợp tác, tôi có thể thương lượng lại với công ty, tăng số tiền lên, giảm cổ phần đi một chút…” – Từ Thắng Nam biết Trương Thắng sẽ có biểu hiện này, thở dài, tiếp tục nhìn Trương Thắng.

“Chị Thắng Nam, chị hẳn biết rằng những người như tôi không quan tâm nhiều đến tiền bạc…Bốn triệu, bốn mươi triệu, tất cả đều chỉ là con số!” – Trương Thắng đẩy kính rồi cất đi nụ cười.

“Tôi hiểu rõ khả năng của cậu hơn bất kỳ ai khác, nhưng Tinh Quang Vị Lai chỉ muốn làm việc với những người nắm quyền kiểm soát, nếu cậu ở vị trí của chủ tịch Đổng câu cũng sẽ làm vậy không phải sao?” – Từ Thắng Nam nhấp một ngụm cà phê và nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Ông ấy không phải tôi, tôi cũng không phải ông ấy!” – Trương Thắng lắc đầu:

“Kha Triển Sí, đạo diễn Kha vừa ra dự án phim tên là &LTTh;ất Nhật Sát>, nếu đầu tư hợp tác bộ phim này thì tôi cảm thấy còn có thể thương lượng…”

“Rạng sáng hôm qua, tôi nhận được điện thoại của đạo diễn Kha, cũng đã nói cho giám đốc Trịnh về dự án &LTTh;ất Nhật Sát> này, ông ấy không mấy coi trọng…”

“Không có ý định đầu tư?”

“Trong những năm gần đây, việc đánh giá loại phim kinh dị này gần như nghiêm ngặt đến khắt khe, đối với phim nước ngoài…Giám đốc Trương, như cậu đã biết, mấy năm nay rất ít phim chúng ta xuất khẩu ra nước ngoài, ngoại trừ phim văn học ra thì không có mấy bộ có thể làm ra tiền, miễn cưỡng không lời không lỗ đã là chuyện tốt!” – Từ Thắng Nam lắc đầu.

“Nó chỉ cần 2 triệu đầu tư…”

“Nhưng mỗi một khoản tiền của Tinh Quang Vị Lai không phải là do gió thổi đến…” – Từ Thắng Nam cảm thấy hơi tiếc nuối trong lòng, nhưng không thể không truyền đạt lại toàn bộ ý của cấp trên cho Trương Thắng.

Bình Luận (1)
Comment
tranletuananh19012010 1
tranletuananh19012010
Reader
4 Tháng Trước
Sao lại là truyện chữ vậyemo
Trả lời
| 0