Trương Thắng mở mắt ra, như thể không mệt, mỉm cười nói:
“Tôi đã thấy rất nhiều con bạc, họ đặt cược vào tôi, sau đó, tất cả họ đều thắng!”
Trương Thắng đưa ra một hợp đồng.
Hợp đồng này dường như đã được chuẩn bị từ lâu.
Elaine cầm lấy hợp đồng, thấy nó được viết bằng tiếng Anh với dòng chữ ‘Hợp đồng mua lại rạp chiếu phim’.
Cô sững sờ!
Ngẩng đầu khó tin nhìn Trương Thắng.
“Xin lỗi…cầm nhầm!”
Trương Thắng nhìn bản hợp đồng, nhận ra mình nhầm một hợp đồng khác.
Hợp đồng vẫn bằng tiếng Anh.
Hợp đồng ghi ‘Hợp đồng sở hữu cổ phần của rạp chiếu phim…’!
Elaine nhìn chằm chằm vào Trương Thắng:
“Ngài Trương Thắng, có phải là ngài đã nghĩ đến việc thu mua hoặc là nhập cổ phần của rạp chiếu phim từ sớm?”
“Tôi thích chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ!”
“Ngài bắt đầu chuẩn bị những hợp đồng này từ khi nào?”
“Cô muốn nghe nói thật hay nói dối?”
“Nói thật!”
“Khi <M;ùa Hè Năm Ấy> dự định tìm một vài rạp chiếu phim sắp đóng cửa ở nước ngoài thì tôi đã chuẩn bị rồi…”
Elaine kinh ngạc nhìn Trương Thắng:
“Ngài Trương Thắng, ngài…”
“Tôi chỉ đang chuẩn bị, nhưng không ngờ rằng cô Elaine sẽ đến cửa, vì vậy, vừa rồi tôi cứ nghĩ có lẽ tất cả đều là vận mệnh!”
Elaine cúi đầu, không nhìn Trương Thắng.
Giờ phút này...
Cô đã không thể phân biệt được những gì Trương Thắng nói là thật hay giả.
Cô đọc hợp đồng.
Ký tên mình.
Sau khi ký xong, cô cảm thấy cả người chưa bao giờ mệt mỏi như vậy, giống như rút cạn sức lực.
......
Elaine ngủ trong khách sạn rất lâu.
Ngủ từ ngày 2/2 thẳng đến ngày 4/2.
Ngày 4/2.
Đầu xuân ở Hoa Hạ.
Ánh nắng rực rỡ chiếu qua cửa sổ của khách sạn.
Cô tỉnh dậy từ cơn mơ, ăn sáng và rời khỏi khách sạn, cảm nhận được cảm giác ấm áp.
Sau khi lên taxi, lấy tờ giấy mà Trương Thắng đã chuẩn bị cho cô ra, tài xế gật đầu và đưa cô đến dưới lầu NC Entertainment.
Cô đi lên lầu...
Cô phát hiện ra NC Entertainment trống rỗng ban đầu đã biến đổi cực lớn chỉ trong một ngày.
Cô nhìn thấy những công nhân mặc đồng phục NC Decoration đang lắp đặt bàn ghế.
Cô nhìn thấy chiếc máy tính hoàn toàn mới...
Cô thấy trên cửa mỗi phòng đều có biển bằng tiếng Anh như phòng âm nhạc, phòng điện ảnh truyền hình, phòng hậu cần, phòng tuyên truyền, phòng kinh doanh…
Đồng thời, cô nhìn thấy người đến người đi.
“Cô Elaine, cô tỉnh rồi, mời đến bên này!”
“Ngài Trương Thắng, bọn họ là…”
“Họ là công ty trang trí của tôi, đêm đó tôi đã nói với cô rồi, tôi đã từng có một công ty trang trí mắc nợ nần, và bây giờ nó còn sống! Cùng lúc ngay sau khi chúng ta tạm biệt, tôi đã đổi ‘Trang trí Hoành Viễn’ thành ‘NC Decoration’…Bọn họ sẽ sửa sang lại Sailu Cinema chúng ta, đi hướng này, tôi đã thuê nhà thiết chuyên môn rồi…”
Elaine đi theo Trương Thắng vào phòng họp.
Cô nhìn thấy vài người lạ đang ngồi bên trong.
Trương Thắng giúp cô giới thiệu từng người một:
“Đây là cậu Tề Hải Phong của ‘Nội thất nhà Tề’, là người đã từng phụ trách xây dựng và thiết kế sân khấu của Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California…”
“Đây là anh Mạnh Thụ Vinh của ‘Quốc tế Obon’, trần tích hợp của chúng tôi rất được hoan nghênh ở Brazil, bên cạnh anh Mạnh Thụ Vinh là nhà thiết kế của ‘Quốc tế Obon’, chúng tôi sẽ thiết kế riêng trần nhà ‘nghệ thuật kiểu Pháp’ cho rạp chiếu phim Sailu! Đã lên bản phác thảo rồi, cuộc họp này là để chúng ta xác nhận lại kế hoạch đại khái!”
“Đây là anh Lý Bân, người đứng đầu NC Decoration của chúng tôi, bên cạnh anh ấy là người thiết kế dự án của chúng tôi, anh Khâu Nghiệp…”
“…”
“…”
Elaine gặp từng người một rồi ngồi xuống.
Kế tiếp mọi người đều nói chuyện bằng tiếng Trung, cô chẳng nghe hiểu gì.
Chỉ nghe được những từ ‘xuất khẩu sang Pháp’, ‘tuyến đường Pháp’, ‘dự án Pháp’, nhiệm vụ gấp rút’…
Mấy người chủ dường như rất phấn khởi.
Sau đó, cô lại thấy cửa phòng họp mở ra.
Ngay sau đó, một thanh niên bước vào.
“Đây là Lý Trung Hà, đạo diễn của <N;ăm Thắng Tốt Nghiệp>, vì để làm cho rạp chiếu phim của chúng ta càng có nhiều lựa chọn hơn, chúng tôi quyết định cũng để cho phim tài liệu của anh ấy chiếu ở Sailu…”
“…”
Sau lời giới thiệu của Trương Thắng, điện thoại reo lên.
Hắn trả lời điện thoại, sau đó nheo mắt:
“Cô Elaine, tôi còn có thể đưa cho cô nhiều bộ phim Hoa Hạ hơn nữa…”
Nói xong, hắn nhìn Thẩm Tiểu Hi bên cạnh:
“Tiểu Hi, cô chủ trì cuộc họp dự án ‘rạp chiếu phim’ này, tôi phải ra ngoài! Nói về việc kinh doanh điện ảnh!”
“À à, ok!”
Lý Diễm Hồng nghe tin NC Studio và Tinh Quang Vị Lai đã chính thức chấm dứt hợp đồng.
Lúc hay tin, cô vẫn thử hẹn gặp Trương Thắng.
Nếu cô muốn có được chỗ đứng trong vòng tròn phức tạp này và được chia cho một số tài nguyên, cô phải lôi kéo những ai lôi kéo được.
Việc <Cu;ộc gọi năm 1988> được chiếu lại và hành động ác liệt giành lấy tài nguyên với <Vịnh Xuân Quyền>, Lý Diễm Hồng đã biết là do Trương Thắng đứng sau.
Trên đời này không có bức tường nào là không thông gió, chỉ cần điều tra kỹ là có thể dễ dàng tra được.
Tất nhiên...
Sau khi biết chuyện, Lý Diễm Hồng cũng không tức giận mà càng ngày càng thưởng thức Trương Thắng.