Trong quán cà phê.
Fendi nhìn bản hợp đồng mà Trương Thắng đưa cho cô.
Đều là hợp đồng bằng tiếng Anh đơn giản.
Có giấy phép độc quyền từ chuỗi rạp chiếu phim Pháp, thỏa thuận mua hàng với video Hoa Hạ và lời mời tham dự Giải thưởng Điện ảnh Quốc tế Nam California năm nay.
“Cậu Trương Thắng, mời tôi làm giám khảo?”
“Đúng vậy! Chúng tôi định mở một giải thưởng cho phim ngắn, nhưng tôi tìm kiếm trong thời gian dài cũng chưa tìm được người thích hợp, cho đến khi gặp được cô…”
“Nhưng, tôi còn quá trẻ!”
“Người Hoa chúng tôi có mộ câu nói gọi là ‘chí không ở tuổi’…”
“Hả?”
“Cô Fendi, suy nghĩ trước đi, tôi đi trước có việc, lập tức quay lại sau.”
Fendi sững sờ nhìn bản hợp đồng.
Thấy Trương Thắng rời đi, cô gật đầu.
Sau khi đọc xong hợp đồng, cô bước khỏi phòng ghế và chuẩn bị đi vệ sinh.
Sau đó...
Cô thấy Trương Thắng bước ra từ một phòng ghế khác với nụ cười trên môi rồi lại đi vào phòng ghế thứ ba.
Tò mò, cô đi về phía một trong những phòng ghế ấy.
Thấy trong phòng ghế ngồi một vị đạo diễn phim tài liệu đang ngẩn người nhìn hợp đồng.
Mặc dù không rõ Trương Thắng đang nói chuyện gì nhưng chắc chắn được là Trương Thắng đều nói cùng một ý với bọn họ.
Vẻ mặt của cô rất là khó tả!
Cái tên này!
Đến tột cùng là trong phút chốc tiếp đãi bao nhiêu vụ làm ăn?
Cô chợt nhớ tới lúc mình ra ngoài, cạnh Trương Thắng đi theo một đám người.
Giờ phút này…
Cô thấy tê cả đầu.
Cả đời cô chưa từng gặp qua ai điên cuồng như Trương Thắng.
Làm sao mà hắn tràn trề năng lượng được như vậy?
Ngay lúc này, một cánh cửa khác của phòng ghế mở ra, cô thấy Trương Thắng đi vào.
Fendi hít một hơi thật sâu.
“Cậu Trương Thắng, cậu đang làm chuyện quái gì thế?”
“À, cô Fendi, không giấu gì cô, bên đây đang nói về thỏa thuận cấp phép độc quyền bản quyền, đằng kia đang nói về thỏa thuận quay bộ phim mới, chúng ta cần thành lập một đội ekip cho <Thất Nhật Sát>…”
Ngay khi Trương Thắng vừa nói xong, còn chưa kịp phản ứng thì Trương Thắng lại thấy cửa quán cà phê mở ra.
Sau đó...
Fendi nhìn Trương Thắng cười lên đi ra nghênh đón.
“Ngài Avery. Tashi, đạo diễn Tất, đến đây, tôi sắp nói chuyện thỏa thuận xong rồi, hai người đến tiếp tục trò chuyện về vấn đề chi tiết này, nhìn thử xem có thể hợp tác hay không…”
“…”
Fendi nhìn Avery. Tashi bước vào một phòng ghế với Tất Phi Vũ.
Sau đó, Trương Thắng lại bước vào phòng ghế khác.
Vài phút sau, Trương Thắng tươi cười bước ra với bản hợp đồng trên tay:
“Cô Fendi, cô nghĩ thế nào rồi? Tôi là người có thực lực, hợp tác với tôi chắc chắn sẽ không khiến cô hối hận…”
Fendi chỉ thấy Trương Thắng mỉm cười nhìn cô.
Cà phê.
Hơi đắng.
Trương Thắng không bao giờ cho đường vào cà phê của mình, hắn thích hương vị đắng chát và mùi thơm ấy.
Fendi ngồi trước mặt Trương Thắng.
Hai tay nắm thành cốc, khuôn mặt tàn nhang hiện vẻ bối rối thấy rõ.
Tên người Hoa trước mặt này, dù ánh mắt bình thản, nhìn qua trông rất vô hại.
Nhưng lại rất có tính xâm lược, giống như là một con thú hoang miệng đầy răng nanh, tham lam nuốt chửng mọi thứ!
Có vẻ cái gì hắn cũng muốn.
Các tờ hợp đồng đặt ở trước mặt cô.
Bản quyền độc quyền tại Pháp, bản quyền độc quyền tại Brazil, quyền phát sóng độc quyền trên các trang web video…
Gần như tất cả các bản quyền cho phim ngắn <Đêm Kinh Dị> của cô hắn đều muốn ký hết.
Hơn nữa…
Hắn không chỉ muốn ký bản quyền bộ phim ngắn <Đêm Kinh Dị>.
Hắn thậm chí còn muốn ký hợp đồng với chính cô!
Đạo diễn kịch bản phim, biên kịch, cố vấn, nghệ sĩ hiệu ứng hình ảnh, nhạc phim…cho phim kinh dị <Thất Nhật Sát>.
Hàng loạt cái tên khiến Fendi choáng váng.
“Nếu cô chịu, tôi thậm chí còn muốn mời cô làm gương mặt đại diện cho thương hiệu của công ty chúng tôi, tôi biết nó thật đột ngột, nhưng xin hãy cho phép tôi giới thiệu thương hiệu của mình và doanh thu trong năm tháng qua…”
Trong quán cà phê.
Fendi nghe Trương Thắng nói về công ty của mình.
Hắn kể bằng giọng điệu nhẹ nhàng, khi giới thiệu công ty còn sẽ thuận tiện nói về ‘lịch sử khởi nghiệp’ của các người chủ bên trong.
Giống như một người rất giỏi kể chuyện, kể về lịch sử khởi nghiệp với những thăng trầm, gay cấn…
Fendi lắng nghe câu chuyện, trong đầu không kiềm chế được mà hiện ra hình ảnh, như là một người đứng xem, chứng kiến từng ‘người bình thường’ quật khởi.
Sau khi nghe xong câu chuyện, cô vẫn chưa thỏa mãn, có cảm giác như muốn tham gia vào, trở thành một phần trong ‘đội ngũ’ đó!
Fendi nhất thời ngẩn ra, sau đó lắc đầu dữ dội!
Cô nhớ đến bộ quần áo treo đầy nhãn mác mà Tất Phi Vũ đã mặc trước khi anh ta lên sân khấu.
Cô thở ra thật sâu, nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt lóe lên vẻ lý trí:
“Cậu Trương Thắng, tuy nói điều này rất thô lỗ, nhưng tôi nghi ngờ rằng cậu đang tẩy não tôi…”
Trương Thắng mỉm cười:
“Ngài Tất Phi Vũ là đạo diễn của <Thất Nhật Sát>. Ngài Avery. Tashi là nhà sản xuất điều hành và cố vấn nghệ thuật cho bộ phim của chúng tôi…Tất cả đều là người trong đội của tôi, tôi tẩy não cô có ích lợi gì chứ?”
“Cậu Trương Thắng, tại sao lại chọn tôi?”
“Bởi vì tôi đánh giá cao bộ phim ngắn <Đêm Kinh Dị>, bộ phim <Thất Nhật Sát> của chúng tôi thiếu một bậc thầy có thể tạo ra bầu không khí ma quỷ như cô…”
“…”
Nghe thấy hai chữ ‘bậc thầy’, vốn là một người mới ra đời, lòng Fendi đương nhiên không nhịn được mà run một cái, nhưng vẫn giữ lý trí:
“Tôi muốn suy nghĩ lại!”
“Được thôi, đây là số của tôi, nếu cô suy nghĩ xong có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào!”
“Ok!”
“Vậy cô có nên cũng cân nhắc về bản quyền phim ngắn không?”
“Tôi có thể trao bản quyền cho cậu trước!”
“Được!”
Fendi thấy Trương Thắng đẩy kính, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Một lúc sau, hắn lấy điện thoại ra gọi điện, sau đó một cô gái xinh đẹp cao gầy người Pháp gõ của phòng ghế.
“Cô Elaine, đây là giấy phép độc quyền cho bộ phim ngắn <Đêm Kinh Dị>.”