Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này (Dịch)

Chương 533 - Chương 533. Hợp Tác

Chương 533. Hợp tác Chương 533. Hợp tác

Chương 533: Hợp tác

Hơn nữa…

Ông nhận được tin chắc chắn rằng Trương Thắng sắp xuất hiện trên một chương trình CCTV có tên ‘Phấn đấu’.

Chương trình này đã mời các nhân vật lớn tiếng tăm lẫy lừng trong vòng khởi nghiệp của Hoa Hạ như Mã Vân Hoa của Taozhu.com và Lý Tông Diệu của Tập đoàn Hồng Thiên!

Giữ quan hệ tốt với Trương Thắng chắc chắn có chỗ tốt cho dù tương lai không làm gì liên quan đến ngành nghề này.

“Giám đốc Trương, đây là chút quà mọn mà chúng tôi chuẩn bị cho cậu, mong cậu đừng ghét bỏ!”

Khi Trương Thắng chuẩn bị nói lời tạm biệt với ông, một cô gái đến gần hắn mang theo chiếc túi xinh đẹp.

Hắn nhận lấy chiếc túi, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.

Trương Thắng nhận lấy cái túi, khẽ nhúc nhích:

“Đây là…”

“Đây là Samsung của chúng tôi, mẫu cao cấp nhất của dòng N mới, vừa bán ra mấy ngày trước, người thường muốn đặt cũng không đặt được, chỉ có nội bộ chúng tôi có…”

“Ồ?”

“Đây là quà chúng tôi dành cho khách hàng VIP, những khách hàng có tiền tiết kiện hơn chục triệu…cậu chuyện của cậu rất tích cực, tôi và cấp trên đều cảm động theo…”

“…” – Trương Thắng nhìn điện thoại trong túi xách.

Vốn dĩ muốn rời đi nhưng hắn đột nhiên đẩy kính, nheo mắt nhìn chằm chằm vào quản lý ngân hàng, một lúc sau, hắn mỉm cười:

“Quản lý Hứa…”

“Sao thế ạ?”

“Trong tay tôi có một dự án, chúng ta hợp tác chút chứ?”

“Chà, thế thì tốt quá, vậy dự án gì?”

“Cũng là dự án về điện thoại!”

“Dự án điện thoại?”

“Chuẩn!”

............

Hoàng hôn.

Lâm Hạ đi theo Trương Thắng ra khỏi ngân hàng.

Quản lý ngân hàng càng nhiệt tình hơn trước, tuy không đến mức cúi đầu khom lưng nhưng cũng cười nhăn hết cả da.

Ánh chiều tà chiếu vào người Trương Thắng.

Lâm Hạ liếc nhìn Trương Thắng.

Sau khi trả hết nợ…

Lâm Hạ dường như không cảm nhận được sự nhẹ nhõm hay thở ra một hơi dài từ trên người Trương Thắng.

Hắn có vẻ rất bình tĩnh, như thể không phải là chuyện gì có ý nghĩa cả.

Sau khi rời khỏi ngân hàng, điện thoại của Trương Thắng liên tục đổ chuông.

Nhưng thay vì trả lời điện thoại, Trương Thắng lại tắt điện thoại.

“Hay là cậu, nhận điện thoại đi?”

“Hôm nay không nhận.”

“Khả năng là việc gấp…” – Lâm Hạ chợt nhận ra rằng dường như sâu trong trái tim Trương Thắng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài…

“Chuyện gấp gì cũng không nhận, Lâm Hạ, trả hết nợ rồi, tôi muốn mời cậu ăn một bữa thật ngon! Cậu thích ăn ở đâu? Ăn chỗ nào cũng được, bây giờ tôi có tiền!”

“Không cần phiền thế đâu…”

“Không sao cả, không phiền phức.”

“Vậy thì đến nhà tôi đi.”

“Nhà cậu?”

“Đúng vậy! Tôi không muốn đi ăn ngoài, vả lại…”

“Vả lại?”

“Không có gì…”

“Nhà cậu có ai nấu đâu.”

“Tôi nấu!”

“ỦA không, là tôi mời cậu mà…”

“Không sao hết.”

“…”

Trương Thắng nghe Lâm Hạ nói muốn về hoa viên Hải Thự thì sững sờ rồi gật đầu.

Họ lên xe.

Trong xe.

Hai người không nói gì.

Lâm Hạ không biết phải nói gì, có vẻ những lời như ‘chúc mừng’ và ‘ủng hộ’ đều quá thô thiển, mà những câu khác thì không có ý nghĩa.

Trương Thắng nhìn ra ngoài cửa xe.

Trong đầu hiện lên từng cảnh từng cảnh.

Hắn đã chạy khỏi khốn cảnh!

Hiện tại cơ bản là hắn cực kỳ ổn định, thi thoảng sẽ có tiền gửi vào trong thẻ ngân hàng, mỗi khoản tiền không nhiều lắm nhưng cộng hết lại là một khoản không hề nhỏ.

Tiểu thuyết của hắn sáp xuất bản, tuy mảng xuất bản ngày càng đi xuống nhưng vẫn có nguồn thu nhập lớn.

Từng sản nghiệp, từng quy hoạch tương lai hiện lên trong đầu Trương Thắng.

Nhưng…

Hắn không mấy hưng phấn.

Giờ phút này…

Đương nhiên cũng không bình tĩnh.

Chẳng qua là cảm giác như gỡ xuống gánh nặng nào đó, cuối cùng có thể thở ra một hơi thật dài.

Trong lòng cũng hiện lên chút cảm xúc vui sướng không nói nên lời…

Hoàn toàn khác với cảm giác ‘tim đập thình thịch’ ở kiếp trước, hắn cảm thấy vô cùng tự tại khi sống dưới ánh mặt trời.

Xe chạy hồi lâu…

Cuối cùng cũng đến hoa viên Hải Thự.

Trương Thắng bước vào khu phố quen thuộc, đến nhà của Lâm Hạ.

“Đó là…”

“Cậu ngồi xem TV một lát đi…”

“Đáng lẽ hôm nay tôi nên mời cậu đi ăn tối, sao còn để cậu phải…”

“Hôm nay là ngày đặc biệt, sau này cậu muốn mời tôi ăn lúc nào cũng được…”

“À thế…”

“Để tôi cho cậu nếm thử tay nghề của tôi hôm nay!”

“Được rồi.”

Trương Thắng nhìn rất nhiều món ăn tươi ngon trên bàn.

Xem ra là mới mua hồi sáng, thịt gà thịt vịt thịt cá đều có đủ, vô cùng phong phú.

Hắn nhìn Lâm Hạ đeo tạp dề rồi đi vào bếp.

Có vẻ cô ấy đã chuẩn bị hết mọi thứ từ sáng!

Trương Thắng ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có một gợn sóng khó tả.

Dường như đều chưa từng cảm giác qua ở kiếp trước và kiếp này.

“King koong!”

Lúc này vang lên tiếng chuông cửa.

Trương Thắng vô thức bước tới và nhìn vào mắt mèo.

Hắn thấy bảo vệ cầm một chiếc bánh gato đứng ở cửa.

“Cô Lâm, đây là bánh cô đặt mua, shiper không thể đi vào khu cư xá, tôi giúp cô lấy đến…”

“Được rồi, cảm ơn!”

Trương Thắng thấy Lâm Hạ chạy ra khỏi bếp, cầm lấy bánh gato cười ngọt ngào với bảo vệ.

Trương Thắng nhìn chiếc bánh…

Hơi mờ mịt.

“Hôm nay…”

“Trương Thắng, tôi xem thẻ căn cước của cậu rồi, chắc là cậu đã quên sinh nhật của mình ha?”

“Hả?” – Trương Thắng sững sờ.

Cảm giác gợn sóng trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.

Hắn thấy Lâm Hạ cất bánh vào tủ lạnh rồi quay lại phòng bếp.

Bình Luận (1)
Comment
tranletuananh19012010 1
tranletuananh19012010
Reader
4 Tháng Trước
Sao lại là truyện chữ vậyemo
Trả lời
| 0