Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này (Dịch)

Chương 559 - Chương 559. Lật Ngược Tình Thế

Chương 559. Lật ngược tình thế Chương 559. Lật ngược tình thế

Chương 559: Lật ngược tình thế

Cuối cùng ông cũng mở được một con đường máu từ trong bóng tối, giành lấy gần 8 năm cho Diệu Hoa.

Hôm nay, nửa năm sau, Lâm Quốc Đống châm một điếu thuốc rồi tiếp tục nhìn về phía xa, hồi tưởng về quá khứ.

Một cơn gió thổi đến, phất lên tờ báo mới bên cạnh, đó là báo công nghệ!

Tiêu đề nổi bật nhất của tờ báo là “Một tuần cuối! Diệu Hoa đã chiến thắng!”.

Trong tuần qua.

Ông và đội ngũ của mình đã chuẩn bị rất nhiều chứng cứ.

Ông kiểm tra chứng cứ cả ngày lẫn đêm, gần như chưa hề thật sự ngủ một giấc nào!

Mỗi ngày lên tòa án kiểm tra ông đều bày ra một tinh thần tự tin nhất, dùng ánh mắt chân thành nhất để nhìn những quan tòa quanh phòng.

“Đừng giãy giụa vô ích!”

“Hoa Hạ chưa bao giờ thắng kiện với các công ty công nghệ khác ở nước ngoài.”

“Thành thật thừa nhận mình đã mượn một số mã nguồn rồi bồi thường chút tiền, có gì phải mất mặt đâu!”

“Là đàn anh của Liên Minh Châu Âu EU, bên Đức chỉ cần nể mặt một cái, cho lời giải thích với các nước khác thì bọn họ cũng chưa chắc thật sự muốn đưa chúng ta vào chỗ chết!”

“…”

Vô số người khuyên can ông đừng khăng khăng làm theo ý mình nữa, Công ty Khoa học kỹ thuật Diệu Hoa đã không còn là công ty gia đình trước kia, không còn là một Diệu Hoa chỉ có mấy chục người nữa.

Lẽ nào ông không hiểu những đạo lý này ư?

Nghe tới nỗi tai ông muốn chai rồi.

Lùi…

Lùi, lùi, lùi!

Hôm nay lùi một chút, ngày mai lùi một chút, ngày mốt lùi thêm chút nữa!

Cuối cùng sẽ có ngày bị dồn đến góc tường, không còn đường lui nào nữa, chỉ có đường chết.

Lâm Quốc Đống chưa bao giờ nghĩ đến việc thỏa hiệp, việc đầu tiên sau khi thức dậy mỗi ngày là bỏ ngoài tai vô số điện thoại tiêu cực, chú tâm chuẩn bị kiện cáo.

Các luật sư lập luận bằng lý lẽ, ông không nhường một bước khiến buổi kiện cáo này lâm vào thế bí, công ty Kovo đối đầu chỉ thiếu viết hai chữ tức giận lên trên mặt, còn lén tìm bọn họ để nói chuyện mong họ có thể lui một bước…

Nhưng!

Sao mà lui được?

Cuối cùng ông cũng thắng!

Ông cũng là Công ty Khoa học kỹ thuật Hoa Hạ đầu tiên thắng kiện ở nước ngoài!

Cạnh sân thượng.

Cửa bị đẩy nhẹ ra.

Dưới ánh trăng, Trương Thắng bước ra mỉm cười nhìn Lâm Quốc Đống:

“Hôm nay có thể yên giấc rồi…”

Lâm Quốc Đông quay đầu nhìn Trương Thắng nhưng không nói nhiều, chỉ chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh.

Trương Thắng không khách sáo, ngồi tự nhiên ở cạnh ông, cùng Lâm Quốc Đống nhìn ra thành phố ánh đèn hoa lệ nơi xa.

“Lầu của Diệu Hoa còn chưa cao đủ, không thấy xa hơn được…”

“Sau này tôi sẽ xây một cái khác cao hơn…”

.........

AK thức cả đêm.

Chờ đợi!

Là thời khắc khó khăn và cũng kích động nhất.

Nhưng cậu biết mình phải nghỉ ngơi, thế là cậu tự ép mình nằm lên giường đến 4 giờ sáng, sau đó rời giường sớm, phấn khích chạy qua chạy lại trên đường trong bóng rừng cạnh NC Entertainment.

Cảm giác mồ hôi đầm đìa đó khiến cậu rất thoải mái, nhất là nhịp tim đập thình thịch khiến cậu cảm thấy mình là người còn sống!

Cậu nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra kế tiếp, có thành công cũng có thất bại.

Nhưng dù kết quả ra sao thì cậu đều có thể chấp nhận.

Mạt Tử là một ngọn núi lớn chắn trước mặt cậu, cậu chắc chắn phải nhảy qua được.

Có lẽ trong quá trình nhảy qua sẽ bị té ngã, mệt mỏi, gặp được mưa gió ngăn bản thân ở sườn núi hay thậm chí là rơi về chân núi.

Không sao hết!

Cậu sẽ lại leo lên, thiên phú của cậu bình thường và cũng không xuất chúng, nhưng chỉ cần cậu có đủ kinh nghiệm là có thể đi càng vững, thay đổi định lượng tất nhiên sẽ biến chất, cuối cùng bùng nổ!

Nghĩ đến chuyện có thể thất bại trong tương lại thì tâm tình của cậu lại bình tĩnh hơn.

Từng màu trắng bạc hiện lên phía chân trời, tia nắng sớm lộ ra ánh ban mai chiếu lên mảnh đất này.

AK liên tục thở phì phò đi về NC Entertainment.

“Cố lên!”

“Cố lên! A K!”

“Cố lên!”

“A K, tôi nghe của cậu tới mức nổi da gà luôn, thiệt đó, rất hay!”

“…”

Khi về công ty, cậu nghe được những tiếng cổ vũ.

Hầu hết người trong NC Entertainment đều là người bình thường, một vài thanh niên đang thực tập hay vừa mới tốt nghiệp như Tất Phi Vũ.

Không biết từ khi nào mà Trương Thắng đã vặn bọn họ thành một sợi dây thừng, trên sợi dây ấy đốt cháy ngọn lửa hừng hực.

Cậu gật đầu tới từng người một, cảm giác không còn cô độc lan ra toàn thân mình, nó giống như là một nguồn sức mạnh khác vậy.

Cậu về văn phòng, thấy Thẩm Tiểu Hi cầm một chồng số liệu đi đến:

“Anh K!”

“Bên Mạt Tử còn chưa phát hành album sao?”

“Đúng vậy, nhưng bên Tinh Quang Vị Lai gây chú ý ngày càng mạnh, những lưu lượng chúng ta mua căn bản không đủ xem…tất nhiên nếu đến tối nay bọn họ còn không phát hành ca khúc thì chúng ta sẽ không đợi nữa, theo như thông tin mà tôi tìm hiểu, tối nay CCTV sẽ công bố tin tức Diệu Hoa thắng lợi!”

“Ồ, giám đốc Trương đã về chưa?”

“Giám đốc Trương đã về từ sáng, hiện tại còn đang ở trong tiệm băng đĩa của giám đốc Lý…”

“Tiệm băng đĩa?”

“Ừm, phải.”

“Tôi cũng đến đó một chuyến…”

“Anh K không nghỉ ngơi sao? Sáng nay tôi thấy anh chạy bộ…”

“Tôi thật sự phấn khích đến không ngủ được!”

“…”

Bình Luận (1)
Comment
tranletuananh19012010 1
tranletuananh19012010
Reader
4 Tháng Trước
Sao lại là truyện chữ vậyemo
Trả lời
| 0