Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này (Dịch)

Chương 635 - Chương 635. Nguy Cơ

Chương 635. Nguy cơ Chương 635. Nguy cơ

Chương 635: Nguy cơ

‘Diệu Hoa’ đã gặp vô số nguy cơ.

Dù đường có gập ghềnh đến đâu thì Lâm Quốc Đống cũng đi lên từng bước một.

Nhưng cơn sốt trả hàng lần này khiến Lâm Quốc Đống nhận ra mình lại bị dồn vào góc.

Bộ phận kiểm tra ở lại nhà máy ‘Hoa Hưng’ đến tận đêm khuya.

Họ đã kiểm tra ngẫu nhiên gần 300 điện thoại di động thành phẩm sắp được bán tại nhà máy ‘Hoa Hưng’, tỷ lệ pin điện thoại di động đủ điều kiện là 70%.

70% điện thoại di động hợp lệ được đưa vào thị trường có nghĩa là sẽ có 30% điện thoại có nguy cơ nhiệt nở và thậm chí là cháy nổ…

Cơ bản thì sản phẩm như thế không được phép đưa vào thị trường!

Lâm Quốc Đống lẳng lặng nhìn báo cáo số liệu rồi nhìn đống hỗn loạn trong nhà máy…

Đêm khuya.

Trời mưa to.

Nhưng những chiếc xe tải trả hàng ngoài bãi đậu xe nhà máy lại chưa từng ngừng.

Những thùng hàng được vận chuyển đến nhà kho, dù là trong mưa thì ông vẫn nghe rất rõ tiếng hét kêu cha gọi mẹ của các nhà đại lý.

Ông không tức giận.

Cũng không tranh cãi với bất kỳ ai, ngược lại còn bảo các nhân viên phải lễ phép với các nhà đại lý kia, muốn trả hàng thì trả hàng, nếu thật sự gặp phải người bị thương do dùng sản phẩm có vấn đề chất lượng thì ‘Diệu Hoa’ bọn họ sẽ phụ trách bồi thường tiền thuốc men và phí tổn thất tinh thần…

Rạng sáng, cuối cùng cũng tạnh mưa.

Xung quanh nhà máy bắt đầu trở nên yên tĩnh.

Không có quá nhiều tiếng ồn và tâm trạng tức giận như vậy.

“Xin lỗi, chủ tịch Lâm, tôi tin ngài nếu sau này có cơ hội thì tôi vẫn sẽ hợp tác với ngài, nhưng lần này thì xin lỗi, chúng tôi cũng cần phải sống.” – Lục tục có các nhà đại lý đi đến áy náy nói.

“Các người dự định bán iPhone?” – Lâm Quốc Đống nhìn bọn họ, đột nhiên hỏi một câu bất thình lình.

“…” – Sắc mặt mấy chủ đại lý hơi thay đổi, sau đó cúi đầu xuống, vội lên xe như bị chột dạ.

Lâm Quốc Đống nhìn bóng lưng một lúc lâu, cuối cùng thở dài, sau đó vô biểu tình nhìn các nhân viên công tác mua hàng trong nhà máy.

Ông đi về phía bọn họ.

“Nói cho tôi biết, tại sao lại mua pin kém chất lượng...”

Người phụ trách bộ phận thu mua tên là Lâm Chính Hùng, là em họ xa của Lâm Quốc Đống.

Lâm Quốc Đống nhìn chằm chằm Lâm Chính Hùng, trong đầu ông hiện lên dáng vẻ lúc trước Lâm Chính Hùng cùng mình đi vào Dương Thành.

Gầy gò thấp bé, lại là người trời sinh không am hiểu giao tiếp nhưng cũng tương đối an tâm, mấy năm qua đi cùng ông cũng không xảy ra vấn đề gì lớn.

Nhưng lần này…

“Chủ tịch Lâm, em xin lỗi, em, em…” – Không biết có phải là quá sợ hãi hay do làm ra tai họa động trời, Lâm Chính Hùng cúi đầu, cả người gập lại không nói hết được câu.

Chân anh ta run lẩy bẩy, chữ sợ viết đầy mặt.

“Do chi phí…” – Lúc này ông đột nhiên thấy một người phụ nữ bên cạnh đi đến.

“Lúc mua hàng, Chính Hùng luôn ưu tiên chất lượng sản phẩm, nhưng năm nay Samsung lại đột nhiên tăng giá…” – Người phụ nữ hít một hơi thật sâu:

“Chủ tịch Lâm, mỗi ngày quản lý cấp cao của ‘Diệu Hoa’ đều sẽ đến nhà máy để kiểm tra, họ xem sổ sách kế toán, nhìn thấy chi phí bổ sung của pin thì luôn móc mỉa cái này cái kia trước mặt Chính Hùng…thời gian qua Chính Hùng luôn tìm nguyên liệu thay thế, vừa lúc bên Samsung có người đến nói năm ngoái bọn họ còn trữ hàng, giá cả ưu đãi…Dựa vào sự hợp tác trước đó cho nên chúng tôi tin tưởng họ lần này, không ai ngờ rằng lô hàng được đưa đến vào tháng ba lại có vấn đề…” – Cô ấy tên là Dương Diễm, bạn gái của Lâm Chính Hùng và là phó giám đốc bộ phận mua hàng.

Cô nhìn dáng vẻ cúi đầu của Lâm Chính Hùng, kiên quyết đi tới nhìn thẳng vào Lâm Chính Hùng!

“Bộ phận kiểm tra chất lượng đâu?”

“Mấy tháng qua nhu cầu của ‘Hoa Hưng’ ngày càng lớn, khách hàng thúc giục, trưởng khâu sản xuất thúc giục, quản lý cấp cao ‘Diệu Hoa’ cũng thúc giục, bộ phận kiểm tra của chúng tôi đã lấy hình thức kiểm tra mẫu, chọn hàng mẫu trong lô hàng đó kiểm tra thấy không có vấn đề gì thì cho vào thùng đựng hàng…”

“Tại sao lại không nói với tôi?”

“Chủ tịch Lâm! Lúc ngài mở rộng thị trường ở Châu Âu vào tháng 3 thì chúng tôi hoàn toàn không thể gặp ngài được, khó khăn lắm mới đến văn phòng của ngài thì ngài lại ở bệnh viện, hơn nữa chúng tôi kiểm tra hàng mẫu không có vấn đề gì nên cũng không ý thức được đây là chuyện lớn…”

“…”

‘Diệu Hoa’ bấp bênh.

Lâm Quốc Đống đến công ty, thấy vô số phóng viên đang vây quanh.

Rạng sáng.

Vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Ông không tiếp nhận bất kỳ phỏng vấn nào mà đi vào văn phòng.

Vũ Đông đang lặng im đứng ở cửa văn phòng.

“Tra ra rồi?”

“Tra ra được!”

“Lô hàng đó...”

“Lô hàng đó là pin nội địa, mang thương hiệu Samsung...”

“Người liên hệ đâu?”

“Trở lại Hàn Quốc, họ không thừa nhận có vấn đề này, Samsung chính thức đưa ra thông báo tuyên bố rằng pin của họ không có vấn đề gì cả, thay vào đó buộc tội chúng ta dán nhãn hiệu sản phẩm của họ mà chưa được phép làm gây ra tổn thất rất lớn, họ muốn chúng ta bồi thường, thậm chí nói rằng ‘vụ nổ điện thoại thông minh Samsung GalaxyP’ của họ cũng là do dán nhãn hiệu, bọn họ đã đăng bằng chứng liên quan, hơn nữa còn tìm thấy nhà máy gia công của chúng ta ở Dương Thành…”

“…”

Lâm Quốc Đống nghe thế thì đột nhiên bật cười.

Không biết là cười nhạt hay là cười nhạo…

Sau đó gương mặt ông trở lạnh lùng chưa từng có, như là một khúc gỗ dựng thẳng không có cảm tình gì cả.

Ông cảm nhận được một tấm lưới đã bao phủ mình từ 1 tháng trước.

Bọn họ đắm chìm trong doanh số bán điện thoại di động ‘Hoa Hưng’ và niềm vui chiến thắng trong vụ kiện của công ty ‘Kovo’ Đức, ngay cả bản thân ông cũng bắt đầu thấy lâng lâng.

Ngạo mạn, vĩnh viễn là con đường đi đến chỗ chết.

Ông phất tay bảo Vũ Đông rời đi.

Vũ Đông rất thức thời mà gật đầu.

Ông về phòng, đóng cửa lại, lặng yên nhìn ánh đèn sáng trưng ngoài cửa sổ.

Bình Luận (1)
Comment
tranletuananh19012010 1
tranletuananh19012010
Reader
4 Tháng Trước
Sao lại là truyện chữ vậyemo
Trả lời
| 0