Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này (Dịch)

Chương 640 - Chương 640. Logo Mới

Chương 640. Logo mới Chương 640. Logo mới

Chương 640: Logo mới

Trương Thắng lại bước vào phòng làm việc của Lâm Quốc Đống.

Văn phòng nồng nặc mùi khói.

Hắn nhìn thấy Lâm Quốc Đống.

Tóc mai của Lâm Quốc Đống đã chuyển sang màu trắng chỉ sau một đêm…

Trông già nua.

Trương Thắng đột nhiên cảm thấy chuyện một đêm bạc đầu ở thời xưa cũng không phải giả.

“Ngồi.”

Trương Thắng tìm một chỗ để ngồi.

“Xem cuộc họp báo của iPhone 4 chưa?”

“Rồi.”

“Cậu thấy thế nào?”

“Bình thường thôi.”

“Bình thường?”

Lâm Quốc Đống nhìn Trương Thắng, gương mặt hốc hác hơi kinh ngạc.

Cuối cùng ôn dập tắt tàn thuốc và cười lên.

Không biết là cười tự giễu hay là cười bất lực chuyện gì.

“Tuy là bình thường nhưng cũng là một thời đại mới đang đến, cho dù iPhone 4 trong

“Đây là một cuộc cách mạng, cuộc cách mạng của ngành công nghiệp điện thoại.” – Lâm Quốc Đống nhìn chằm chằm Trương Thắng.

“Chú đoán rất đúng, hơn nữa sẽ ảnh hưởng rất lâu!”

Lâm Quốc Đống nghe thế thì im lặng một hồi lâu.

“Điện thoại ‘Hoa Hưng’ còn bao nhiêu hàng?”

“Chồng chất như núi…” – Lâm Quốc Đống trả lời.

“Ồ, các chú không dùng mấy sản phẩm chồng chất như núi này à?”

“Không còn tác dụng gì nữa, bây giờ trên mạng đều như thế rồi, quả thực là vừa nghe đã sợ!”

“Vậy thì đưa cho cháu đi.”

“Cho cậu?”

“Phải, cháu có kỹ thuật mới cải tiến pin, chú gửi cháu vài nhân viên kiểm tra lô hàng chất lượng này đi, nếu xác định ngoại trừ pin ra không có vấn đề gì khác thì cháu giúp chú đổi hiệu bán…”

“Cậu nói đùa à?” – Lâm Quốc Đống nhìn biểu cảm của Trương Thắng, lập tức thấy giật mình.

“Chú, có lẽ cuộc đời này cháu biết nói mấy câu đùa nhưng sẽ không nói đùa trong lúc này…”

“Cậu muốn làm gì?”

“Trong tương lai Apple sẽ có một cuộc cách mạng, sức nóng rất kinh người, cháu sẽ lợi dụng sức nóng ấy!”

“Để làm gì?”

“Cháu sẽ thiết kế tất cả các loại logo mới cho điện thoại di động của ‘Hoa Hưng’…”

“Hả?”

“Mỹ có thể có Apple, Hoa Hạ chúng ta cũng có thể có Pineapple! Có thể có Pear, hay là Mandarins…đã đến lúc để cho những tên người nước ngoài kia mở mang tầm mắt về sức mạnh hàng nhái của chúng ta!”

“???”

Trong văn phòng.

Lâm Quốc Đống lẳng lặng ngồi.

Ông không hút thuốc, nhìn phong cảnh Dương Thành nơi xa.

Ban đêm, cảnh đêm Dương Thành thắp sáng rực rỡ, có chút cảm xúc du dương mênh mông trong sự hối hả nhộn nhịp, khiến người ta không khỏi có tham vọng chinh phục. Nhưng ban ngày lại chỉ thấy những con người bận rộn cùng những chiếc xe ra ra vào vào.

Mọi người đều đang làm việc chăm chỉ để ‘sống’.

“Lúc cần quyết đoán thì quyết đoán đi chứ.”

Trương Thắng ngồi trên ghế sofa bên cạnh Lâm Quốc Đống, sau khi đọc xong dữ liệu điện thoại di động dưới trướng Diệu Hoa, hắn ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói.

Lâm Quốc Đống dường như không nghe thấy lời nói của Trương Thắng, vẫn lẳng lặng nhìn về phía xa.

Ông biết rõ Trương Thắng có ý gì khi nói ‘Lúc cần quyết đoán thì quyết đoán đi chứ’.

Cần phải dọn dẹp đám nguyên lão của Diệu Hoa rồi.

Công ty giống như cơ thể của một con người vậy, chỉ có thay cũ đổi mới liên tục thì nó mới có thể sống sót.

Nếu không cơ thể sẽ ngày càng già cỗi và mục nát đến mức không thể đi lại, không thể chịu được bất kỳ cơn gió nào rồi ngã xuống.

Lâm Quốc Đống đương nhiên biết đạo lý này.

Trong lòng cũng biết nên làm thế nào.

Nhưng...

Ông là một người thích nhớ về chuyện cũ.

Người thích nhớ về chuyện cũ thì đương nhiên là có chút cảm tình với những người trong chuyện cũ rồi.

Dù sao…bọn họ cũng từng cùng ông đi từ dưới đáy lên.

Từng gặp phải nguy cơ, cũng từng trải qua lênh đênh, thi thoảng tranh cãi không hợp ý nhau, đã từng tranh nhau cướp lấy bánh lái điều khiển Diệu Hoa nhưng cũng không ai thật sự rời đi.

Ngoài cửa sổ…gió mát thổi qua.

Ngày càng nhiều hồi ức quanh quẩn trong đầu ông, cuối cùng tan nát thành từng mảnh vỡ.

Sau hơn mười phút, Lâm Quốc Đống cuối cùng cũng quay đầu lại, ông nhìn Trương Thắng:

“Buổi chiều đưa cậu đến nhà máy, sau khi đọc xong một loạt số liệu trong nhà máy thì cậu hẵng quyết định có tiếp quản hay không, nó không phải là bán bếp tích hợp, cũng không phải bán trần nhà…”

“Được!”

Nhà máy lắp ráp quan trọng nhất của điện thoại di động Hoa Hưng là ở Dương Thành.

Vài ngày trước.

Ngày nào các công nhân ở đây cũng làm thêm giờ đến tận đêm khuya, bận đến mức còn không kịp ăn cơm.

Vài ngày sau, hiện tại…

Tất cả công nhân đã nghỉ.

Nhưng cạnh nhà máy vẫn còn đậu đầy các kiểu xe phỏng vấn.

Các phóng viên rất chịu khó đứng ở cổng nhà máy, liên tục nói về mấy chuyện cũng không tính là bản tin gì trước màn ảnh.

Khi mọi người nhìn thấy xe của Vũ Đông đậu ở cổng nhà máy thì họ lập tức xông đến, mọi người tranh nhau cầm micro hỏi về chuyện điện thoại ‘Hoa Hưng’.

Mặt Vũ Đông nở nụ cười công nghiệp, vừa ứng phó bọn họ vừa đi vào nhà máy, cuối cùng đám Trương Thắng cũng vào được nhà xưởng dưới sự bảo vệ của nhân viên an ninh.

Khoảnh khắc Trương Thắng bước vào nhà máy liền cảm giác được một sự hỗn loạn.

Bình Luận (1)
Comment
tranletuananh19012010 1
tranletuananh19012010
Reader
4 Tháng Trước
Sao lại là truyện chữ vậyemo
Trả lời
| 0