Chương 642: Quảng cáo truyền hình
Bây giờ toàn bộ ‘Công ty Khoa học kỹ thuật Diệu Hoa’ đã rối tung lộn xộn, Lâm Quốc Đống không ra mặt cho nên anh đương nhiên phải giải quyết và bàn giải những chuyện này.
Sau khi Vũ Đông đi, Trương Thắng lấy điện thoại di động ra.
Hắn gọi điện thoại cho thầy Trần Chí Trung của bộ phận Tư pháp.
“Thầy Trần…”
“Trương Thắng, có chuyện gì vậy?”
“Thầy có tiện không nếu em muốn hỏi tư vấn một số chuyện?”
“Tiện, là chuyện gì?”
“Về bằng sáng chế, em muốn xin một số bằng sáng chế chức năng…”
“Bằng sáng chế chức năng gì?”
“Mở khóa điện thoại bằng vân tay, nhận dạng khuôn mặt…ờm, ngoài ra emcòn muốn xin thêm một vài bằng sáng chế độc quyền nữa…”
“Trương Thắng, cậu đã làm ra được những bằng sáng chế chức năng này rồi à?”
“Chưa, còn chưa làm ra được, cơ mà em hỏi để chuẩn bị lập hồ sơ trước không được ư? Sau khi lập hồ sơ rồi thì em sẽ nghĩ cách thao tác…”
“Được! Tài liệu văn bản hồ sơ đâu?”
“Thầy Trần, hay là thầy cũng hỗ trợ văn bản cho em với…”
“Trương Thắng, tôi thành người làm thuê cho cậu rồi ha?”
“Khụ khụ, cũng không tính là làm thuê cho em, thầy Trần, dù sao thì em muốn trả tiền cho thầy thầy cũng không nhận mà, không nhận tiền sao được tính là làm thuê?”
“Cái cậu này…thôi được rồi, về sau đừng tìm tôi làm mấy chuyện này nữa, đây là lần cuối tôi giúp cậu đấy…”
“Dạ dạ! Cảm ơn thầy Trần!”
“…”
Sau khi gọi điện thoại xong, hắn ăn tối ở phòng khách.
8 giờ tối, cuối cùng cửa phòng họp cách đó không xa cũng mở ra.
Vẻ mặt Lâm Quốc Đống lạnh lẽo bước ra khỏi phòng họp.
Phía sau ông là những nguyên lão với vẻ mặt khó tin và phẫn nộ.
Bọn họ đang mắng mỏ.
Nhưng ông phớt lờ.
Ông vào phòng nghỉ, thấy Trương Thắng ngồi trên ghế salon đọc sách, gương mặt lạnh lẽo hơi dịu đi:
“Xem nhà máy xong rồi à, thấy sao?”
“Cháu muốn 200 triệu NDT hàng hóa của chủ tịch Lâm, và cũng muốn cả dây chuyền lắp ráp của chú…kế tiếp, cháu cần chú ủng hộ về mặt tài chính!”
“Cậu muốn tài chính làm gì?”
“Làm quảng cáo truyền hình!”
“Ồ?”
Ngày 9/5.
Yến Kinh.
“Mẹ, con có bạn gái...”
“Tiêu dùng ở thành phố lớn cao hơn chút, con muốn thêm tiền sinh hoạt!”
“Không nhiều lắm, mẹ gửi con 5.000 đi…”
“Thôi thôi thôi, không cần mẹ tự lên đâu…”
“…”
Giang Khải Long cúp máy.
Nhìn chiếc điện thoại di động Nokia kiểu cũ trong tay, cậu nhìn kiểu gì cũng thấy chướng mắt.
Mỗi lần gọi về nhà cậu đều trốn trong WC, sợ người khác biết mình đang sử dụng cục gạch Nokia cũ.
Đại học là một nơi kỳ lạ!
Giang Khải Long đến từ vùng quê xa xôi vốn nghĩ rằng cả đời này sẽ đắm chìm trong tiểu thuyết rồi trải qua cuộc sống đại học không tranh không đua.
Nhưng không biết từ khi nào…lòng cậu bắt đầu trở nên tự ti khó tả.
Có lẽ là bởi một ngày nào đó biết được một bộ quần áo của ký túc xá trưởng Tề Hải Phong có giá 2.000, hoặc cũng có lẽ là khi biết các bạn học chung quanh hầu như đều dùng điện thoại smartphone kiểu mới? Có lẽ là nhìn mọi người trong ký túc đều bắt đầu có bạn gái, đến ngay cả tên Lâm Thành mọt sách cũng có gái theo…
Giang Khải Long chìm đắm trong truyện tiểu thuyết đương nhiên chẳng màng đến.
Nhưng niềm vui từ tiểu thuyết rất ngắn ngủi, sau khi cậu bước ra tiểu thuyết trở về hiện thực thì trong lòng không khỏi cảm thấy chênh lệch rất lớn.
Cậu không phải cậu ấm, không có dị năng, đầu óc không thông minh, dáng dấp cũng chẳng đẹp trai, cậu hoàn toàn là một người bình thường.
Thậm chí là qua một học kỳ rồi, ngoại trừ các bạn cùng phòng ký túc ra thì những bạn học cùng lớp khác căn bản không biết cậu là ai.
Đó là một nỗi buồn.
Đêm.
Khuya.
Trước Flagship Store đầu tiên ở Yến Kinh xếp một hàng dài.
Giang Khải Long cũng đang xếp hàng trong đó…
Một lần cậu tình cờ thấy được quảng cáo iPhone 4, sau khi xem thì chiếc iPhone 4 ấy đâm vào trái tim cậu như một tia sáng vậy.
Sau đó cậu nghe cậu ấm trong ký túc xá Tề Hải Phong ‘khoe’ chiếc iPhone 4 trước mặt, sự mượt mà lúc mở khóa, đầu camera chi tiết, công năng đầy đủ,…
Tất cả mọi thứ khiến cậu há hốc mồm.
Điện thoại mà còn có thể ảo diệu như vậy!
Lần đầu tiên trong lòng cậu xuất hiện một sự khát khao, đặc biệt là khi Tề Hải Phong nói với bạn học trong ký túc xá với giọng điệu tiếc nuối rằng người thường căn bản không thể giành được iPhone 4…
Tim cậu run lên một cái!
Người thường không giành được, vậy mình…
Con người càng thiếu cái gì thì càng muốn cái đó!
Đến từ nông thôn, lần đầu tiên cậu muốn sở hữu chiếc điện thoại này, tựa như chiếc điện thoại này có thể khiến cậu trở nên vượt trội, cho dù không vượt trội thì cũng có thể khiến cậu ngang hàng với bất kỳ ai trong trường.
Dáng vẻ sang trọng, công năng mạnh mẽ, công nghệ hàng đầu Âu Mỹ,…
Tất cả mọi thứ đều khiến tim cậu đập thình thịch!
Thế là…
Vào đêm ngày 9/5, cậu xin nghỉ bệnh rời khỏi ký túc xá để đến Flagship Store đầu tiên ở Yến Kinh.
Lúc đến, cậu liên tục gọi cho người nhà, sợ trong thẻ mình không đủ tiền để mua iPhone 4.
Khi đến Flagship Store, cậu sốc vì phát hiện người đến mua iPhone 4 đông nghìn nghịt, chen chật ních trong Store.
Càng ghê hơn là cậu thấy còn có ông anh mang cả mùng mềnh chiếu gối đến xếp hàng.
“Xin lỗi, hiện tại hết hàng, đến ngày mai mới không có hàng…”
“Vậy thì bọn họ xếp hàng để…”
“Họ đang đợi ngày mai!
“Trời má, điên rồi hả, đợi ngày mai?”
“Phải!”
Flagship Store sớm bán hết hàng từ lâu rồi.
Giang Khải Long nhìn dãy người xếp hàng dài, lúc hỏi thăm mới phát hiện những người xếp hàng trong đó là định đợi một đêm, sáng mai tranh hàng!
Khùng!
Khùng hết rồi!
Giang Khải Long đổi nhiều cửa hàng khác, phát hiện cửa hàng nào cũng có một hàng chờ dài.
Cậu hít sâu một hơi.
“Chiếc điện thoại này có giá hơn 4.000, bây giờ bị nâng giá lên hơn 10.000!”
“Điên à!”
“Tôi cũng nghĩ là điên rồi, nhưng chỉ cần có thể cầm được nó rồi hét to ở đây là có thể lập tức kiếm lời được 6.000 anh tin không?”
“Cái gì? Có chỗ bán à? Chỗ nào? 10.000 đồng? Tôi mua!”