Ta Phải Lên Lớp Lại Cho Thế Giới Này (Dịch)

Chương 677 - Chương 677. Ngạo Mạn

Chương 677. Ngạo mạn Chương 677. Ngạo mạn

Tống Vũ Phi vội vàng lắc đầu.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô có nhiều thêm một chút cảm giác mong đợi.

Vừa xuống xe, đi vào thời điểm hội trường Cannes, cô khẩn trương đến mức không thở nổi.

Lần đầu tiên cô xuất ngoại, cũng là lần đầu tiên cô đụng phải loại sự kiện điện ảnh lớn đến mức này, bị vô số máy quay nhìn chằm chằm...

Cô chân tay luống cuống, thậm chí không dám tưởng tượng thời điểm mình đi thảm đỏ sẽ biểu hiện như thế nào.

Chân trái hay là chân phải đi trước, thời điểm di chuyển tốc độ thế nào, đến lúc chụp hình nên bày tư thế như thế nào.

Trên thực tế...

Toàn bộ đoàn làm phim “Thất Nhật Sát” trên dưới bao nhiêu người đều là một đám rễ cỏ.

Mặc dù đêm qua đã đến thảm đỏ “Liên hoan phim quốc tế Cannes” tập luyện qua, nhưng hiệu quả tập luyện cũng không xem là lý tưởng, mỗi người đều cảm thấy bốc lên một chút ý vị vi diệu không rõ.

Nhưng nhìn thấy Trương Thắng liền phảng phất như nhìn thấy một người đáng tin cậy.

Thời gian từng chút xíu trôi qua.

Ánh hoàng hôn trời chiều dần dần tràn ngập mảnh mặt đất này.

Thời điểm sắp đi thảm đỏ...

Tống Vũ Phi vô thức ở trong đám người tìm kiếm bóng dáng Trương Thắng.

Vừa thấy Trương Thắng đứng ở một bên khác, tựa hồ dưới sự sắp xếp của Lý Diễm Hồng “Thịnh Thế Entertainment” gặp gỡ Trịnh Thiếu Soái, đạo diễn “Sơn Thành” .

Tống Vũ Phi nhìn thấy Trương Thắng cười tủm tỉm đưa tay ra.

Sau đó...

Trịnh Thiếu Soái lại chỉ nhàn nhạt gật đầu, cũng không có đưa tay ra bắt lấy.

Sau đó, Trương Thắng vẫn như cũ cười tủm tỉm rút tay trở về, xoay người đi tới hướng Tống Vũ Phi.

Sắc mặt Lý Diễm Hồng bên cạnh khó coi đến cực điểm, tựa hồ đang lôi kéo Trịnh Thiếu Soái bí mật nói gì đó...

Biểu lộ Trịnh Thiếu Soái lại càng ngày càng khó coi!

Đạo diễn Trung Quốc chia thành mấy thời đại.

Mỗi một thời đại đều có đặc sắc của mỗi một thời đại.

Thí dụ như, sơ đại đạo diễn...

Đó là từ thế kỷ trước đến cuối thập niên hai mươi, toàn bộ xã hội Trung Quốc đang đang rung chuyển, phong kiến và tiến bộ đang đan xen, rất nhiều người không vừa lòng viết kịch vui biểu diễn phủ lên nghệ thuật, bắt đầu truy cầu một loại hình thức khác tên là “Điện ảnh”.

Một nhóm đạo diễn kia xem như người đặt nền móng, quay phần lớn điện ảnh là phim câm, châm biếm phong kiến, châm biếm xã hội hiện thực...

Thí dụ như...

Đạo diễn đời thứ tư...

Trên cơ bản đều là tốt nghiệp học viện điện ảnh Yến Kinh những năm sáu mươi, quay điện ảnh phần lớn là “Vứt bỏ quải trượng kịch vui”, truy cầu phong cách chất phác tự nhiên cùng với mở ra cách kết cấu, nông thôn dần dần trở thành đề tài trung tâm tác phẩm của bọn hắn...

Thí dụ như, nhóm đạo diễn đời thứ năm đến nay vẫn còn sinh động, địa vị cao trong giới.

Bọn hắn gặp qua một chút biến thiên thời đại Trung Quốc, đã từng nếm qua rất nhiều đắng chát, từng là những thanh niên trí thức từ thôn quê, thậm chí có người còn dựa vào bán máu để duy trì nghệ thuật điện ảnh.

Bởi vì cực khổ, cho nên các tác phẩm tạo ra phần lớn mang theo một chút mịt mờ xã hội, có điều loại ẩn dụ này càng hàm súc, biểu hiện nội dung cũng bắt đầu kết hợp Trung Tây.

Nhưng...

Đạo diễn đời thứ sáu trên thế giới này, thấy được văn hóa Âu Mỹ xâm lấn, sau đó, dưới hun đúc của văn hóa Âu Mỹ, rất nhiều người biến thành đạo diễn quay những tác phẩm “Châm biếm vạch trần vết sẹo Trung Quốc”...

...

Trịnh Thiếu Soái thực chất ở bên trong quả thực mang theo một cỗ ngạo mạn.

Ngạo mạn đến từ truyền thừa.

Đúng vậy!

Đạo diễn mỗi một thời đại đều có truyền thừa.

Cho dù không phải từ bên ngoài, nhưng thế giới điện ảnh Trung Quốc có một cái quy tắc bất thành văn.

Loại quy tắc này, nói theo một ý nghĩa nào đó đã hình thành rất nhiều vòng tròn.

Thí dụ như vòng kinh, thí dụ như vòng Tây Bắc, thí dụ như vòng cảng...

Bên trong vòng tròn, rất nhiều tài nguyên đều là cùng hưởng, có vài người vừa tiến vào vòng tròn, sẽ được an bài con đường tốt cho mình.

Sau khi làm một đời đạo diễn về hưu, bọn hắn cũng không lui vòng, mà chỉ lui về vị trí phía sau màn, giao tài nguyên, nhân mạch của mình truyền thừa kế tiếp.

Trịnh Thiếu Soái là người trong vòng kinh, thời điểm quay bộ điện ảnh, hắn đã nắm trong tay vô số tài nguyên mà người khác tha thiết ước mơ, sau đó, từng chút bồi dưỡng chút tài nguyên này, vào thời điểm đầu năm Thiên Hi, hắn đã đứng trên đài Berlin lĩnh thưởng, từng bước đi lên đỉnh cao danh vọng.

Cũng chính thời điểm mà Tất Phi Vũ nhận giải thưởng Berlin, hắn đã sớm nhận được vào mười năm trước rồi.

Hắn quay mỗi một bộ điện ảnh, cho dù có rất nhiều bộ điện ảnh không được truyền bá ở trên thị trường, nhưng danh tiếng bên trong giới điện ảnh Trung Quốc lại phi thường cao, ngoại trừ tam đại liên hoan phim Châu Âu, những giải thưởng khác đã nhận tới mỏi tay rồi...

Đạo diễn thành danh đã lâu, nhìn tới Tất Phi Vũ chỉ là hậu bối mới lên này.

Hắn tất nhiên sẽ xem thường.

Cho dù hắn có tốt nghiệp Yến ảnh đi nữa.

Nhưng hắn không có truyền thừa của đạo diễn năm đời trước, càng không có bối cảnh, thậm chí ở Trung Quốc ngay cả một bộ điện ảnh chân chính cũng chưa từng chiếu qua...

“Trịnh đạo, lúc đầu tôi cực kỳ mong đợi ông và Trương Thắng có thể hợp tác...”

Trước thảm đỏ.

Lý Diễm Hồng nhìn bóng lưng Trương Thắng mỉm cười rời đi, trong lòng có một loại dự cảm không tốt khó hiểu.

Cô nhìn về phía Trịnh Thiếu Soái, thần sắc hết sức xấu hổ, trong ngôn từ có nhiều thêm chút phàn nàn.

Nhưng Trịnh Thiếu Soái nhàn nhạt lắc đầu:

“Tôi từng nghe nhắc qua về cái tên Trương Thắng này, nhưng mà, tôi không cảm thấy tôi và cậu ta có thể có hợp tác gì...”

“Nhưng ít ra không cần biến thành đối thủ... Vô duyên vô cớ lại có thêm một đối thủ, đúng là không khôn ngoan...”

Bình Luận (1)
Comment
tranletuananh19012010 1
tranletuananh19012010
Reader
4 Tháng Trước
Sao lại là truyện chữ vậyemo
Trả lời
| 0