Chương 681: Kết hợp hoàn mỹ giữa thương nghiệp và nghệ thuật
Cannes cũng không phải là Berlin, cũng không phải Venice, nó chú trọng sự kết hợp hoàn mỹ giữa thương nghiệp và nghệ thuật hơn.
Cho dù bất cứ cái nào biến thành nhược điểm cũng đều khó có khả năng đoạt giải thưởng...
Những năm này, lớp đạo diễn mới tới tới đi đi tại “Liên hoan phim quốc tế Cannes” thật sự là rất nhiều, có vài người đạo diễn mới cũng một lần lọt vào danh sách rút gọn, bức cách trên quốc tế thậm chí còn không bằng Trịnh Thiếu Soái hắn.
Hắn bình tĩnh ngồi xuống, nhìn màn ảnh lớn trước mắt.
Theo một giai điệu mỹ diệu vang lên.
Lễ trao giải “Liên hoan phim quốc tế Cannes” năm nay rốt cục cũng bắt đầu.
Hắn vô thức liếc nhìn phương hướng Trương Thắng một chút.
Sau đó, biểu lộ bắt đầu có chút lạnh.
Mặc dù Trương Thắng đã tách khỏi nhóm đạo diễn, nhưng Trương Thắng vẫn một mực đi xuyên qua từng nhóm đoàn làm phim tựa hồ như đang trò chuyện về chuyện gì đó.
Bộ dáng bận rộn kia thật giống như một con giòi bọ, khiến cho Trịnh Thiếu Soái buồn nôn, đồng thời lại cảm thấy cực kỳ xấu xí không chịu nổi.
Đặc biệt là thời điểm nói cái gì đó với đạo diễn mới người Anh tên là Valerie kia, Valerie kích động bắt đầu hét lên...
Rốt cục...
Trịnh Thiếu Soái nhìn thấy một nhân viên công tác đi tới bên cạnh Trương Thắng nhắc nhở, để Trương Thắng trở lại vị trí của mình ngồi xuống, đừng gây ảnh hưởng tới người khác...
Trịnh Thiếu Soái đột nhiên cảm thấy cực kỳ phản cảm, thậm chí khó hiểu, đến cảm xúc trên mặt mình cũng không nhịn được.
“Trung Quốc, chính là có những loại người không có tố chất này mới khiến cho chúng ta phải hổ thẹn.”
“Đây chính là một thói hư tật xấu!”
“...”
Trong lòng của hắn nghĩ đến những điều này, sau đó, biểu hiện trên mặt lại càng lạnh hơn.
Trên sân khấu...
Sau khi màn biểu diễn kết thúc, hai người chủ trì buổi trao giải đi tới.
Dưới sân khấu.
Trương Thắng tựa hồ cũng không bởi vì nhắc nhở của nhân viên công tác mà dừng lại, ngược lại còn kéo nhân viên kia đến nơi hẻo lánh, tựa hồ trò chuyện chuyện gì đó.
Kỳ thật Trịnh Thiếu Soái cũng không muốn để ý tới Trương Thắng, bởi vì hắn cảm thấy sự xuất hiện của Trương Thắng thật sự khiến hắn thấy buồn nôn.
Nhưng...
Hắn chung quy vẫn không tự chủ được mà nhìn thoáng qua.
Trịnh Thiếu Soái không biết Trương Thắng và nhân viên kia đang nói chuyện gì, tựa hồ sau khi trò chuyện xong, thời điểm Trương Thắng lại đi tìm một vài đạo diễn khác trò chuyện thì nhân viên kia không còn quản hắn nữa.
Đương nhiên...
Hành động của Trương Thắng cũng thu liễm lại một chút, cũng không ảnh hưởng đến những người khác.
“Hắn lại nói chuyện gì vậy?”
Trịnh Thiếu Soái thật sự không muốn tiếp tục nhìn Trương Thắng!
Nhưng, thời điểm bóng dáng Trương Thắng cúi đầu xuất hiện ở bên người hắn, hắn làm thế nào cũng không tránh thoát.
Hắn nhìn thấy Trương Thắng cầm một phần hợp đồng, đưa cho một đạo diễn ngồi cách đó không xa...
Trên sân khấu.
Âm thanh biểu diễn rất lớn.
Dưới sân khấu.
Trương Thắng đi theo đạo diễn hình như đến từ nước Nga tên là Micha Korff ký cái gì đó.
Trịnh Thiếu Soái đột nhiên bắt đầu phiền não!
Muốn chửi mẹ nó!
Bình tĩnh!
Nhất định phải bình tĩnh!
Hắn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, sau đó, ngay sau đó cảm xúc lại bắt đầu trở nên có chút khẩn trương.
Lễ trao giải bắt đầu!
Thời điểm giải thưởng đầu tiên xuất hiện, toàn bộ hiện trường bạo phát tiếng ồn ào kích động.
Giải thưởng đầu tiên, là giải quay phim xuất sắc nhất.
Hắn nhìn thấy bộ điện ảnh “Sơn Thành” của mình treo ở vị trí phía trên, tiếp theo đó là “Thất Nhật Sát” , “Tầng Dưới Cùng”đứng cùng một chỗ...
Giải quay phim xuất sắc nhất!
So với cành cọ vàng, giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất, cái giải thưởng này tất nhiên là không thể so được...
Tính trong toàn bộ giải thưởng của buổi liên hoan thì nó tương tự như giải thưởng an ủi!
Nhưng!
Xem như giải an ủi thì cũng là một giải thưởng có tính cạnh tranh.
Với lại, “Liên hoan phim quốc tế Cannes” tổng cộng có bao nhiêu giải thưởng chứ?
Hắn nhìn chằm chằm trước mắt, nhìn chằm chằm “Sơn Thành” của mình.
Sau đó...
“Xin lỗi, nhường đường một chút!”
Hắn nhìn thấy một bóng người đột nhiên ngẩng đầu lên, vừa vặn ngăn trước tầm mắt của hắn.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy Trương Thắng lộ ra nụ cười khờ, cầm một phần hiệp nghị khác đi qua bên cạnh hắn.
“Ai ui, Trịnh đạo, thì ra là ông ngồi ở chỗ này, hai đoàn làm phim bên cạnh đâu?”
Sắc mặt Trịnh Thiếu Soái băng lãnh.
Vẫn như cũ không để ý tới Trương Thắng...
Nhưng Trương Thắng lại phảng phất như bị mọc rễ một chỗ, lại vừa vặn chặn ánh mắt của hắn.
“Phiền phức, nhường một chút!”
Âm thanh ông cực kỳ lạnh lùng.
“A, xin lỗi, tôi nhìn thấy sắc mặt ông có chút xanh xao, còn tưởng rằng ông bị cảm rồi chứ, đang muốn giúp ông xem thử đây...”
Trương Thắng tránh ra.
Nhưng!
Hắn nghe thấy từng trận vỗ tay vang lên.
Nơi xa...
Ánh đèn sáng lên!
Hắn trừng tròng mắt.
Hắn nhìn thấy “Sơn Thành” của mình không được chọn...
Sau đó...
Cái tên nữ đạo diễn người Anh, Valerie, giành được giải thưởng!
Valerie kích động đứng lên, ôm chầm lấy một cô gái đi cùng trong đoàn, sau đó kích động bước lên sân khấu.