Chương 683: Đoạt giải
Lúc trở về, sắc mặt Trịnh Thiếu Soái bình tĩnh, nhưng một chút cảm giác lộn xộn trong lòng càng cường đại hơn, thậm chí khiến tim ông đập loạn!
Ông nhìn thấy Trương Thắng cầm một phần hợp đồng khác tiến hành ký cùng đạo diễn, số lượng hợp đồng trong tay hắn tựa hồ rất nhiều...
Hắn quay về vị trí, trên sân khấu, người chủ trì dùng giọng điệu hài hước trêu chọc một vài đạo diễn.
Hai người Trương Thắng và Tất Phi Vũ cũng không bận rộn...
Bọn hắn tựa hồ xem trọn cái hội trường “Liên hoan phim quốc tế Cannes” như sân nhà của bọn hắn, tiếp tục không ngừng xuyên qua đám người...
Ước chừng ba mươi phút sau...
“Mọi người hãy chúc mừng, ban giám khảo đã bình chọn tác phẩm giành được giải thưởng này, đạo diễn đến từ nước Nga, đạo diễn Mikhakov cùng với tác phẩm “Mặt trời tím” !”
Cuộc tranh tài tại Liên hoan phim quốc tế Cannes có hai loại giải thưởng, một loại là giải thưởng đơn vị, loại còn lại là giải thưởng đơn nguyên.
Góc độ đánh giá của cạnh tranh giải thưởng đơn vị là chọn lựa các loại hình điện ảnh khối lượng tốt nhất, vững vàng nhất, tính nghệ thuật mạnh nhất, được xem là giải thưởng được nhiều đạo diễn mong đợi nhất trên thế giới...
Loại giải thưởng đơn nguyên thì càng tập trung vào các đạo diễn mới, tác phẩm mới, hoặc là những bộ điện ảnh tương đối đặc biệt, tính nghệ thuật rất mạnh, nhưng không nhất định thích hợp để được đề cử giải đơn vị...
Cho dù nghe qua thì không khác biệt là mấy, nhưng giải thưởng đơn vị luôn có lực cạnh tranh mạnh hơn giải thưởng đơn nguyên, lực ảnh hưởng trên quốc tế cũng mạnh hơn.
Lần này, một đạo diễn khác đến từ Trung Quốc, Hứa Trọng Kha, bộ phim phóng sự điện ảnh “Cán biển truyền kỳ” của ông đã lọt vào danh sách rút gọn của giải thưởng đơn nguyên.
Nhưng thật đáng tiếc...
Hắn không được chọn.
Trịnh Thiếu Soái nhìn thấy trên mặt Hứa Trọng Kha miễn cưỡng nở một nụ cười, sau đó vỗ tay.
Sau khi công bố xong giải thưởng này, Hứa Trọng Kha cúi đầu đi về phía phòng vệ sinh.
Sau đó...
Ông cũng không trở về nữa.
Giải thưởng này nếu không được chọn, các giải thưởng tiếp theo trên cơ bản ông đều không giành được, so với việc ở lại đây nhìn người khác kích động, còn không bằng tính toán mượn cớ về sớm một chút.
Trịnh Thiếu Soái nhìn vị trí Hứa Trọng Kha trống không.
Đột nhiên cảm thấy, điện ảnh Trung Quốc năm nay cũng không có gì khác biệt lắm.
Chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào “Sơn Thành” của hắn có thể giành được giải cành cọ vàng sao?
Loại ý nghĩ không thực tế này, đối với một người đã đến Cannes nhiều năm như vậy, là sự tình nằm mơ cũng sẽ không mơ tới.
Hắn lại nhìn thấy Trương Thắng đang nói chuyện cùng với vị đạo diễn nước Nga...
Lần này...
Thậm chí còn mời được vị đạo diễn nước Nga kia đến vị trí đoàn làm phim “Thất Nhật Sát” của bọn hắn...
Nhân viên công tác bên cạnh đã không còn để ý tới việc Trương Thắng tán gẫu cùng đạo diễn nước Nga tên là Mikhakov này nữa, chỉ cúi đầu nhắc nhở bọn hắn không cần ngồi trên ghế, tốt nhất là đi tới vị trị yên tĩnh hơn.
Sau khi nhìn thấy hai người đi tới trong góc, người nhân viên đó liền không còn quản nữa!
Ân...
Chỉ cần gia hỏa này đừng có lại mang bộ dáng quay tới quay lui tán loạn trong đám người, ảnh hưởng đến những người khác là được.
Trịnh Thiếu Soái tiếp tục bình tĩnh quay đầu, nhìn lên màn ảnh.
Tiếp sau giải thưởng này là giải biên kịch xuất sắc nhất.
Đối với giải thưởng này, trong lòng Trịnh Thiếu Soái thế nhưng thật ra cực kỳ mong đợi, bộ điện ảnh “Sơn Thành” này là hắn tự mình tham gia biên kịch, vì cái kịch bản này, hắn đã viết trong thời gian khoảng nửa năm...
Bất kể là tính nghệ thuật, tính khai sáng, tính thời đại đều được vận dụng lên đến cực hạn!
Hắn nhìn chằm chằm màn ảnh.
Càng ngày càng khẩn trương.
Sau đó...
Hắn nhìn thấy trên màn ảnh đột nhiên xuất hiện một cái mặt quỷ hù chết người !
Toàn hội trường rối loạn tưng bừng...
Rất nhiều người bị dọa đến thét lên!
Lần này ban tổ chức hình như bày trò hơi ác ý.
Nhưng trên sân khấu trao giải, giám khảo Avery Tashi lại phi thường hài lòng với kết quả này, cười đến mức hết sức vui vẻ...
Sau đó!
“Chúc mừng ông Trương Thắng đến từ Trung Quốc!”
Thời điểm Trịnh Thiếu Soái nghe được thanh âm này, hắn đơn giản là sợ đến ngây người!
Một bộ phim kinh dị...
Phim ma!
Thế mà con mẹ nó có thể giành được giải biên kịch xuất sắc nhất?
Nói đùa cái gì vậy!
Chẳng những Trịnh Thiếu Soái sợ ngây người, thậm chí dưới hội trường cũng có rất nhiều người đều sợ đến ngây người.
Tiếng vỗ tay cũng không kịch liệt như trong tưởng tượng.
Có người bị cái “mặt quỷ” mở màn kia dọa sợ, có vài người thì mờ mịt mà nhìn chỗ trống bên trong đoàn làm phim “Thất Nhật Sát” bị ánh đèn chiếu trước mắt...
“Chúc mừng ông Trương Thắng đến từ Trung Quốc!”
Avery Tashi lại nhắc lại một lượt.
Bộ dáng tươi cười của ông có chút cứng ngắc, ông tìm kiếm Trương Thắng, vậy mà cũng không thấy được Trương Thắng đang ở đâu!
“Chúc mừng ông Trương Thắng đến từ Trung Quốc!”
Ông nhắc lại lần thứ ba!
Sau đó...
Ánh đèn rốt cục cũng chiếu đến vị trí Trương Thắng!
Cách đó không xa, màn ảnh lớn sáng lên!
Sau đó...
Toàn hội trường gần như yên tĩnh.
Ngay sau đó, Trịnh Thiếu Soái có cảm giác hô hấp chính mình cũng dừng lại.
Hắn nhìn thấy cái gì?
Hắn nhìn thấy Trương Thắng đang cầm hợp đồng trò chuyện gì đó với vị đạo diễn người Nga Mikhakov.