Chương 686: Chân thành
Chất phác!
Chân thành.
Phảng phất tất cả đều là sự thật!
Sau khi Trương Thắng cúi đầu một cái trước hội trường, người chủ trì bên cạnh thoáng xoa xoa nước mắt, sau đó lộ ra cười mỉm, đi tới trước sân khấu.
Dưới sân khấu vang lên một trận tiếng vỗ tay!
Trước khi xuống sân khấu, Trương Thắng hung hăng ôm chặt Avery Tashi một cái.
Avery Tashi bị ôm không thở nổi.
...
Avery Tashi nhìn Trương Thắng đi xuống đài.
Dưới đài, rất nhiều người đứng lên, bắt tay với Trương Thắng.
Biểu lộ Trương Thắng cực kỳ khiêm tốn, trên mặt mảy may không nhìn thấy kiêu ngạo, tự mãn khi nhận được giải thưởng.
Điều này trong lúc vô tình cũng làm cho người khác sinh lòng hảo cảm.
Cũng có một vài đạo diễn đưa cho Trương Thắng một tấm danh thiếp, Trương Thắng dùng hai tay tiếp nhận danh thiếp, đối với mọi người lớn tuổi trong giới điện ảnh, biểu hiện của hắn phá lệ tôn trọng.
Sau đó...
Hắn về vị trí của mình.
Tất Phi Vũ ho nhẹ một tiếng.
Mới vừa rồi bị những lời kia của Trương Thắng chỉnh cho có chút cảm động.
Nhưng cẩn thận quay đầu lại, hắn lại mơ hồ cảm thấy có một chút không đúng lắm!
Lần diễn thuyết này...
Trương Thắng tựa hồ nhắc rất nhiều lần cụm từ “Giải thưởng điện ảnh quốc tế Nam California” , sau khi tỉnh táo lại, ngươi thế nào lại có một cảm giác con mẹ nó phát hiện, đối ấn tượng về “Giải thưởng điện ảnh quốc tế Nam California” so với “Liên hoan phim quốc tế Cannes” càng sâu hơn, đến bây giờ, trong đầu Tất Phi Vũ đều là mấy từ “sân khấu đơn sơ” , “âm thanh giá rẻ” , cùng với “tưởng tượng đứng trên đài phát biểu” được miêu tả trong câu chuyện của Trương Thắng...
Nhưng hết lần này tới lần khác!
Cẩn thận hồi tưởng lại, giống như không có vấn đề gì?
Mặc dù hắn hư hư thực thực đang quảng cáo cho “Giải thưởng điện ảnh quốc tế Nam California” của mình.
Nhưng trọng tâm lại lấy sự đơn sơ, chất phác của “Giải thưởng điện ảnh quốc tế Nam California” để phụ trợ cho sự huy hoàng, chuyên nghiệp, thánh địa, cùng hướng tới… của “Liên hoan phim quốc tế Cannes” ...
Với lại, sự chân thành đến thực chất từ bên trong “Xích tử chi tâm” , mặc cho ai nghe cũng đều cảm thấy cảm động trong lòng...
Ai có thể nói là hắn đang quảng cáo chứ?
“Trương tổng...”
“Xuỵt!”
“Khóc...”
“A?”
“Khóc đi, tiếp tục khóc, máy quay đang chiếu về phía cậu...”
“Ngạch...”
Tất Phi Vũ kinh ngạc.
Nhìn thấy mặt mũi Trương Thắng tràn đầy đỏ rực, đắm chìm trong biểu lộ vui sướng.
Sau đó...
Lại nhìn thấy màn ảnh phía trước chiếu tới phía mình!
Khóc?
Hiện tại muốn hắn khóc như thế nào đây a!
Không khí Trương tổng kiến tạo cũng kết thúc rồi, sao hắn khóc được đây!
Ngay thời điểm hắn có chút mờ mịt, đột nhiên cảm giác được bên hông mình có một cỗ đau đớn truyền đến, đau đến mức nước mắt hắn cũng rớt xuống.
Thất thố ngắn ngủi qua đi...
Trong nháy mắt hắn quay đầu nhìn về phía Trương Thắng, đã thấy vị Trương tổng nhà mình vẫn như cũ đắm chìm trong vui sướng, cảm động...
“Cậu nhìn đi, đây không phải kích động đến mức phát khóc sao?”
Nếu như không phải Trương Thắng nhẹ nhàng thả một câu!
Hắn thậm chí còn cảm thấy một cái bóp kia không phải Trương tổng bóp mà là mình vô tình đụng phải chỗ nào đó!
Cannes.
Lễ trao giải vẫn đang tiếp tục.
Tiếp sau là một loại giải đơn nguyên xuất sắc nhất.
Trịnh Thiếu Soái nhìn Trương Thắng trước mắt.
Biểu lộ của hắn tựa hồ càng thêm lạnh lùng.
Hắn cảm thấy Trương Thắng này tựa như là một kẻ “nói láo” , “diễn viên” trời sinh, điều này càng làm hắn phản cảm.
Phảng phất như đây chính là một người dựa vào “bán thảm” , “tấm màn đen” mà giành được giải thưởng.
Ngay trước khi Trương Thắng lên đài, Trịnh Thiếu Soái nghe được một tin tức.
Trên thực tế, trong buổi đánh giá của “Liên hoan phim quốc tế Cannes” trước đó, không có bộ điện ảnh “Thất Nhật Sát” này, nhưng về sau, Trương Thắng đã dùng một chút thủ đoạn kéo mấy người trong ban giám khảo đến rạp chiếu phim.
Đến khi ban giám khảo đi ra, bộ điện ảnh “Thất Nhật Sát” lọt vào danh sách rút gọn!
Có thể thấy được, giải biên kịch xuất sắc nhất năm nay có bao nhiêu đáng tin?
Lúc đầu hắn muốn dùng sự khinh thường trong lòng cùng với một chút giao dịch mờ ám để trấn an tâm tình chập chờn trong lòng mình nhẹ nhàng đi một chút.
Nhưng mà...
Hắn không thể không thừa nhận.
Trương Thắng giành được “Biên kịch xuất sắc nhất”, đặc biệt là “Biên kịch xuất sắc nhất tại liên hoan phim quốc tế Cannes”, về sau địa vị của hắn trong vòng tuyệt đối phải nước lên thì thuyền lên.
Giải thưởng đơn vị cạnh tranh chính, ngoại trừ năm 2002, một bộ điện ảnh Trung Quốc giành được giải cao nhất là giải thưởng cành cọ vàng, hình như đã tiêu hao khí vận của Trung Quốc tại Cannes, sau đó không còn bất luận người Hoa nào thu hoạch được giải thưởng.
Cho dù lần này lấy được “Giải biên kịch xuất sắc nhất”, nhưng mười bốn năm sau mới lại lần nữa có người Hoa thu hoạch được giải đơn vị cạnh tranh chính!
Loại oanh động kia...
Giờ khắc này!
Một loại cảm xúc tên là ghen ghét không ngừng quanh quẩn lấy trong lòng hắn, làm sao cũng không vung đi được.
Sau khi kéo dài hồi lâu, lúc này hắn mới yên lặng nhìn sân khấu.