Trương Thắng thấy thế cũng không sốc mấy.
Mọi thứ đều nằm trong dự đoán của hắn!
“Cậu cần bao nhiêu nhân viên kỹ thuật của tôi giúp?”
“Càng nhiều càng tốt!”
“Mặc dù hiện tại đội ngũ kỹ thuật trọng tâm của tôi đã chuyển qua chỗ tối nhưng vẫn đang trong giai đoạn mấu chốt nghiên cứu 4G, rất nhiều dữ liệu phải kết nối với Âu Mỹ, chúng tôi sẽ sớm thấy ánh bình minh trở thành người đặt quy tắt với Âu Mỹ, không thể từ bỏ…Cậu cũng biết đội ngũ làm điện thoại của tôi cũng chuyển về tối, lúc nào cũng đối mặt với đủ loại cục diện của hàng nội địa. Cũng có những nhân viên kỹ thuật khác nhưng không phải là đội ngũ hàng đầu…”
Trương Thắng nhìn Lâm Quốc Đống nói:
“Đều đưa cháu đi, cháu cần người, càng nhiều càng tốt.”
“Được, tôi gọi cho họ, khi nào cần?”
“Tốt nhất là tối nay!”
“Tối nay? Gấp thế ư?”
“Ừm, ra quân phải nhanh!”
“Được!”
Lúc Trương Thắng và Lâm Quốc Đống đang trò chuyện.
Ngoài thư phòng truyền đến tiếng gõ cửa.
“Cha, Trương Thắng, ra ăn cơm!”
“A…ra ngay đây…”
…
Vốn cho là một bữa cơm gia đình ấm áp.
Nhưng…
Sau khi Lâm Quốc Đống và Trương Thắng ra khỏi thư phòng thì Lâm Hạ liền biết bữa cơm gia đình sẽ không giống như mình nghĩ.
Cha Lâm Quốc Đống vừa ăn vừa gọi điện thoại.
Trương Thắng đỡ hơn chút, vừa nói chuyện với mình vừa nói chuyện với mẹ…
Nhưng sau khi cha gọi điện thoại xong liền trò chuyện buôn bán với Trương Thắng.
Nói về app, lịch sử Taozhu.com, tư bản sau lưng Trương Hưng – ông chủ Weibo, những chuyện bí ẩn đằng sau QGOU…
Đa số là cha Lâm Quốc Đống nói còn Trương Thắng thì nghe.
Lâm Hạ và mẹ như là hình nền, không nói được một câu nào.
Mãi mới đến lúc 2 bên nói chuyện tạm xong…
Lâm Hạ định nói gì đó…
Thì thấy Trương Thắng đứng lên, vẻ mặt áy náy nhìn Lâm Hạ và Cố Giang Yến.
“Dì, Lâm Hạ, con đi đây…”
“Nhanh thế sao?”
“Vâng, xin lỗi, công ty có nhiều chuyện…”
“À, được.”
“Lâm Hạ, con đi tiễn Trương Thắng đi.”
Lâm Hạ nhìn Trương Thắng đứng lên, nghe mẹ bình tĩnh nói như vậy.
Cô gật đầu đi theo:
“Dạ.”
Ngay lúc này, Lâm Hạ thấy Lâm Quốc Đống đột nhiên đứng lên:
“Thôi khỏi, để tôi tiễn cho, vừa hay nhớ vài thứ cần phải tâm sự với tiểu Trương…”
“Cha…”
“Không sao, hai mẹ con cứ ăn đi.” – Lâm Quốc Đống cười lắc đầu, sau đó vỗ vai Trương Thắng, hai người một trước một sau ra ngoài.
Để lại Lâm Hạ không biết làm sao cũng với Cố Giang Yến bình tĩnh.
Lâm Hạ nhìn cả bàn đồ ăn rồi yên lặng ngồi xuống.
Trong một căn phòng đơn sơ chừng trăm mét vuông bày biện từng chiếc máy tính.
Không ai nghĩ tới…
‘Mạng Công Nghệ Thịnh Đằng’ sẽ bao phủ toàn bộ Hoa Hạ trong tương lại lại đóng ổ trong một nơi chật hẹp như vầy.
“Các anh em, một tháng kế tiếp, đúng hơn là một năm sau chúng ta sẽ đứng trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp đau cũng thấy sướng…”
“‘Nước uống Tiểu Chung’ trợ cấp miễn phí cho chúng ta gần mười thùng Red Bull, ‘Dã Hạc Ngoài Trời’ cung cấp cho chúng ta 30 tấm nệm!”
“‘Đồ ăn Hồng Tường’, ‘Nhà hàng Bàn Tiểu An’ gửi cơm cho chúng ta mỗi ngày!”
“Nếu không làm chết thì làm đến chết!”
“Cố lên!”
Mấy thùng Red Bull đặt ở trong góc văn phòng ‘Mạng Công Nghệ Thịnh Đằng’.
Những người trẻ tuổi này đang liên tục gõ code và tạo dựng trang web cửa hàng cho một đám thương gia trên ‘Trung tâm mua sắm trực tuyến Cường Thắng’.
Hứa Quang Tiêu nốc một lon Red Bull thật mạnh.
Thấy ban đêm ngoài nhà anh cũng không cảm giác mỏi mệt mà ngược lại trong người còn thấy hưng phấn!
Một năm trước!
Anh tốt nghiệp loại thường ở Yến Thạch Hóa.
Anh chẳng biết làm gì cả ngoài việc làm mấy trang mạng, gõ chút code.
Tình cơ gặp Chủ tịch hội sinh viên Trần Mộng Đình mời vào tạo web ‘Hoa Khôi Giảng Đường’ với mức lương 100 đồng 1 ngày.
Lúc đó anh rất đơn giản, dù sao khó tìm việc, chẳng thà làm việc ở Yến Thạch Hóa kiếm cơm ăn trước, 100 đồng 1 ngày không nhiều nhưng có còn hơn không.
Anh và các bạn hoàn thành tạo web ‘Hoa Khôi Giảng Đường’ và cũng thành công hoàn thiện hệ thống vote cho ‘Hoa Khôi Giảng Đường lần thứ nhất của Yến Thạch Hóa’, hệ thống hậu trường cùng giao diện kết nối…
Về sau…
Anh phát hiện thì ra ‘Hoa Khôi Giảng Đường’ chỉ là khởi đầu!
Sau ‘Hoa Khôi Giảng Đường’, sức ảnh hưởng kinh khủng từ mạng khiến nhiều thương gia đều có lời, tích lũy được nhóm thương gia hợp tác đầu tiên.
Ngay sao đó, bọn họ chế tạo trang web chính chủ cho những thương gia kia và tham gia duy trì…
‘Mạng Công Nghệ Thịnh Đằng’ chính là được thành lập từ khi đó.
Ban đầu, bọn họ làm web rất đơn giản, nội dung đơn sơ cùng với bug khắp nơi, lúc sau làm nhiều, ngày càng nhiều người trong nhóm, yêu cầu của các thương gia cũng tăng lên, để không bị đào thải và cũng dần cảm thấy bản thân có thể kiếm ăn bằng nghề này nên Hứa Quang Tiêu không thể không bắt đầu bị động học tập các cấp độ lĩnh vực sâu hơn, vừa làm việc vừa học…
Qua một năm…
‘Mạng Công Nghệ Thịnh Đằng’ đã giúp tạo trang web cho 30 nhãn hàng, duy trì web đến hiện tại và cũng giúp bọn họ làm một vài hệ thống mua sắm sơ cấp nhất!
Do danh tiếng tốt và nghiệp vụ fix bug kịp thời, bọn họ kiếm được rất nhiều tiền!
Năm mới này, gần như mỗi người bọn họ đều cất được mấy trăm nghìn về quê, oai phong quá trời, nghiễm nhiên là bộ dáng mới phất.