Chương 933: Số liệu
Chương 933: Số liệuChương 933: Số liệu
Chương 933: Số liệu
Bên cạnh, người phụ trách phòng thị trường của [Công ty Game SOA] Kim Mẫn Tinh vẫn còn chìm trong khiếp sợ, không cách nào tự kiềm chế.
Cô sờ lên tấm thẻ ngân hàng [Ngân hàng Trung Quốc] trong tay, trong tấm thẻ ngân hàng này có ba trăm ngàn NDT, với tư cách một thành viên chỉ vừa gia nhập hệ thống [Khoa học kỹ thuật Thịnh Đằng], cô không nghĩ tới mình thế mà được tham gia hội nghị thường niên lần này, lại có thể được nhận phần thưởng nhiều tiên đến như vậy, càng không nghĩ tới chính là, ông chủ Trương Thắng thế mà chỉ tiên điên cuồng như thế...
"Hứa tiên sinh, trong tấm ảnh đầu tóc của ngài ít như vậy, vì sao hiện tại lại dày như thế này được a? Có phải dùng [Dầu gội đầu Phiêu Dật] hay không?”
"[Dầu gội đầu Phiêu Dật], tôi nhớ là nhãn hiệu công ty của các người hợp tác?"
Kim Mẫn Tinh nhìn tấm ảnh Hứa Quang Tiêu hơi có vẻ non nớt trong màn hình, không biết tại sao lại đột nhiên hỏi tới vấn đề này .
Hứa Quang Tiêu giây trước còn kích động, cảm động đến sắp rơi lệ, nhưng thời điểm vừa nghe thấy câu hỏi này của Kim Mẫn Tinh, biểu lộ của hắn đột nhiên trì trệ, ngay sau đó miễn cưỡng bày ra một bộ dáng tươi cười .
Hắn không có trả lời bất kỳ chuyện gì, nhưng bầu không khí lại hoàn toàn bị phá hủy, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu xuống ăn đồ ăn .
Cách bọn hắn không xa chính là Giang Tần và Triệu Phi Dương của [Trò chơi Mễ Thối] thì đang kích động muốn hỏng, ánh mắt hai người tràn đầy kích động bắn ra bốn phía, mong muốn hét lớn một tiếng, nhưng bọn hắn cũng rõ ràng, giờ phút này nếu như rống to căn bản chính là phá hư bầu không khí ...
Bọn họ rõ ràng chính mình đã lên một chiếc thuyền lớn truyền kỳ tràn đầy sắc thái, hơn nữa, bọn hắn cũng đã trở thành một phần tử sáng lập truyền kỳ.
Bánh răng vận mệnh, có đôi khi chính là kỳ quái như thế...
Một năm trước, thời điểm làm trò chơi, ai có thể nghĩ tới hai nhân vật tiểu tốt không người hỏi thăm này thế mà lại có ngày hôm nay chứ. ....
Từng tấm hình .
Từng phần số liệu .
Một năm, giống như cưỡi ngựa xem hoa mà trôi qua .
Trương Thắng cứ như vậy bình tĩnh đứng ở chỗ này, nhìn thời đại này dân dần đi qua, cũng nhìn từng gương mặt đã từng ngây ngô, qua hơn một năm gió táp mưa sa đã dần dần trở nên thành thục .
Có chút cảm giác vui mừng.
Màn ảnh lần nữa tối lại, ánh đèn toàn trường vào thời khắc này đều tập trung trên người hắn .
Từng ánh mắt kích động mà sốt ruột, đang chờ đợi Trương Thắng tuyên bố định hướng một năm tiếp theo.
Xông pha khói lửa, máu chảy đầu rơi, xuất sinh nhập tử ... Có lẽ phải dùng dạng từ ngữ này mới có thể hình dung được tâm tình khi cam từng bút tiền thưởng của các nhân viên công tác.
"Trong một năm qua, cảm ơn các vị đã tín nhiệm tôi, cũng không rời không bỏ tôi..."
"Chúng ta đã cùng nhau trải qua gió táp mưa sa, cũng nhìn thấy từng tràng đao quang bóng kiếm..."
"Cực kỳ may mắn, chúng ta vẫn còn tồn tại trong trận chiến đấu này, hơn nữa còn có thể nói là có sự phát triển không tệ!"
"Rất vinh hạnh là, tôi có thể đứng trên sân khấu này, chủ trì buổi tiệc tối nay, xem lại những khoảnh khắc trong một năm qua, tôi cảm thấy, buổi tối nay tôi có thể ngủ một giấc ngon lành..."
"Trải qua một năm, so với việc tôi đã kiếm được bao nhiêu tiền, làm được bao nhiêu thành tích, tôi càng vui mừng hơn chính là tôi đã không cô phụ tín nhiệm của các vị đối với tôi..."
"Năm nay, tôi bỏ ra khoảng chừng hai trăm triệu phát thưởng cuối năm cho các vị..."
"Năm nay, trừ thưởng cuối năm ra, tôi còn lấy ra thêm hai trăm triệu NDT rút thưởng..."
"Ta chưa hề có ý tứ muốn khoe khoang sự giàu có của cá nhân tôi, trên thực tế, cho đến tận lúc này, số tiền dư lại trong người tôi đã không còn bao nhiêu nữa..."
"Thiên ngôn vạn ngữ, lời nói dễ nghe đi nữa tôi đều cảm thấy không bất cứ ý nghĩa gì..."
"Tôi chỉ muốn dùng hành động của tôi để biểu thị, tôi một mực đang trên đường, một mực đang khát vọng, dùng hành động thực tế của tôi để giúp các vị kiếm tiền..."
"Tại nơi này của chúng ta, ngươi trình độ thấp cũng không sao, chúng tôi có không gian để ngươi học tập, chỉ cần ngươi có dã tâm, tôi sẽ tận dụng khả năng tối đa nhất của mình, sáng tạo cho ngươi một bình đài...
"Tại nơi này của chúng ta, ngươi không có năng lực cũng không cần gấp gáp, chỉ cần ngươi chịu làm, đó chính là may mắn..."
"Sau này, chỉ cần tôi có một ngụm canh uống, cũng sẽ không để cho các vị đói bụng..."
Trương Thắng chính là một diễn thuyết gia trời sinh.
Một phen nói xong, những người có mặt ở đây, thậm chí là quản lý cấp cao của [Khách sạn Yến Kinh] đều nhiệt huyết mãnh liệt, hận không thể lập tức từ chức, đi theo Trương Thắng làm việc!
Trong thoáng chốc, có người ý thức được nếu như đang sinh hoạt ở thời cổ đại, đây tuyệt đối là chư hau một phương, thậm chí có thể ngồi trên đỉnh Trung Nguyên...
"Tiếng chuông cuối cùng của năm 2010 đã vang lên ..."
"Đối với quá khứ một năm qua, chúng ta không cần quá mức lưu luyến hay để tâm."
"Ngọt bùi cay đắng, cũng chỉ là một bộ phận trong trí nhớt"
"Một chén này, kính một năm qua, cảm ơn mọi người!"
“Một chén này, kính ngày mai, kính năm 2011U "Tạm biệt, 20101"
Trong tay Trương Thắng xuất hiện một chén rượu lớn đổ đầy rượu.
Trương Thắng giơ chén lên, nâng ly với những người có mặt mời một ly .
Vô số người, cơ hồ trước tiên đều đứng lên, mời một ly rượu .
Sau khi uống rượu xong, Trương Thắng hít vào một hơi thật dài .
Sau đó, toàn thân trở nên hết sức thành khẩn và chân thành .
"Năm 2011. chúng ta sẽ lại cùng nhau xông pha một lần!"
"Chờ đến ngày 31 tháng 12 sang năm, tôi hi vọng số tiên thưởng kia không còn là hai trăm triệu, mà là, bốn trăm triệu, tám trăm triệu!"
"Xin mời, các vị!"