Ta Rất Mỹ Vị

Chương 48

Hạ Thì mách với mẹ Hạ: “Vừa nãy ở ngoài kia có một cô gái loài người tiếp cận ba.”

Ba Hạ nhìn mẹ Hạ đầy vô tội: “Anh suýt chút nữa đã ăn thịt người, nếu như con bé không đột nhiên xuất hiện.”

Tôn tiểu thư chủ động dâng lên đến miệng như vậy, rất là cố tình, lúc ấy trong lòng ba Hạ đã nghĩ, không ăn ngay thì có vẻ như đã phụ lại tấm lòng thiết đãi của người ta (?), đáng tiếc là bị Hạ Thì ngăn cản lại.

Mẹ Hạ nhéo cho ba Hạ một cái: “Không được ăn uống quá đà, ăn nhiều bụng lại khó tiêu - Anh mua nhiều như vậy làm gì hả?”

Trong tay ba Hạ xách một túi bạch tuộc viên, ít nhất cũng phải là năm phần ăn của người lớn, còn không tính đến số lượng ông ấy ăn trên đường về.

Ba Hạ: “…”

Mẹ Hạ duỗi tay lấy túi từ tay ba Hạ, ông ấy u oán không muốn nhưng cũng không thể không buông túi ra đưa cho Hạ Thì.

Hạ Thì há miệng, đổ vào trong khoang miệng, bạch tuộc viên nhỏ bé lăn ùng ục vào trong miệng cô, không đến năm giây đã ăn xong rồi. Hạ Thì lau miệng, ném túi đi.

“…” Ba Hạ tức giận nhìn cô.

Chu Sâm vội vàng nhìn xung quanh, nhân viên cửa hàng đang đi lấy hóa đơn, phía trước có tấm biển ngăn cách, không ai nhìn thấy cảnh này.



Ba Hạ và mẹ Hạ dưới sự dẫn đường của Chu Sâm và Hạ Thì đã đi ăn khắp cả thành phố X, sau đó đi gặp mặt họ hàng thân thích nhà Chu Sâm.

Mẹ Chu chọn ra một số ngày lành để mọi người cùng nhau chọn. Bà ấy vốn dĩ định chọn ngày sớm nhất, vào nửa năm sau, ba Hạ và mẹ Hạ cũng không có ý kiến. Lại nói đến chuyện làm tiệc rượu, hai người liếc nhau, nói chỉ cần làm ở thành phố X là được, bạn bè của bọn họ không nhiều lắm, đến lúc đó mời mấy người họ hàng thân thiết đến uống rượu mừng là được.

Nhưng sự thật là nhà ông ấy làm gì có người thân cơ chứ, đến lúc đó phải tìm mấy con dị thú đến giả mạo.

Mẹ Chu vô cùng vui vẻ: “Tháng sau chính là Thất Tịch, theo tôi thì, hay là đi đăng ký trước.”

“Được, được.” Lúc này ba Hạ cũng không có ý kiến, dù sao thì ông ấy cũng không có cách nào ngăn cản quyết định của Hạ Thì.

Mọi người đều vui mừng.

Mẹ Chu lại tìm một công ty tổ chức lễ cưới, cùng mẹ Hạ và Hạ Thì lập kế hoạch. Ba Hạ và mẹ Hạ ở đây gần một tháng rồi mới đi.

Hôn lễ chỉ là thứ yếu, ít nhất thì đối với Hạ Thì là như vậy, gần đây tâm trạng của cô chủ yếu tập trung vào sự nghiệp tiểu thuyết của cô. Vốn dĩ, cô bé Phô Mai kia muốn phát hành sách của cô, nhưng mà Phô Mai trốn mất tăm rồi, không thấy online.

Hạ Thì cảm động, sau khi mất trí nhớ vẫn tiếp tục lấp hố, trải qua sự nỗ lực không ngừng, cuối cùng cũng đã viết đến đoạn kết cục. Đến lúc này lại có không ít người tìm đến Hạ Thì, nói muốn phát hành tiểu thuyết của cô. Mặc dù Hạ Thì viết quá nhiều cảnh nóng, không thể lấy được mã ISBN*, nhưng bọn họ quyết định làm thành tập san, còn bán cả ở hội trợ Anime.

* Mã ISBN: mã số tiêu chuẩn quốc tế cho sách.

Hạ Thì nghe thấy còn có cả một loại hoạt động mọi người cùng giao lưu tiểu thuyết hoàng văn, lập tức hưng phấn: “Tôi cũng đi, tôi cũng đi!”

Người phụ trách vui vẻ nói: “Đại đại mà lại đồng ý đi sao? Vậy có thể bán sách ký tên không?”

Chuyện này có gì mà không thể?

Hạ Thì thoải mái hào phóng mà nói: “Không thành vấn đề.”

Người phụ trách nói: “Vậy thì tốt quá, thời gian diễn ra sự kiện là ngày mười tám tháng sau, Đại Đại đến thành phố N trước một ngày đi, tôi cũng đặt sẵn phòng khách sạn cho cô rồi.”

Trước đó một ngày, chính là ngày mười bảy.

Hạ Thì ngẫm nghĩ: “Ngày mười bảy à? Cũng được, ngày đó tôi đi nhận giấy chứng nhận, lấy giấy xong có lẽ còn phải ăn uống nữa, nên sẽ đến muộn một chút.”

Người phụ trách thắc mắc: “Lấy giấy chứng nhận gì…”

Hạ Thì: “Giấy chứng nhận kết hôn.”

Người phụ trách xuýt chút nữa thì bị tinh thần của Hạ Thì làm cho cảm động đến chảy nước mắt.

Hạ Thì nói chuyện này với Chu Sâm, còn muốn anh và Tiểu Tiểu cùng đi với cô. Ngày mười tám là chủ nhật, Chu Sâm cũng có thời gian rảnh rỗi.

Ngày mười bảy Chu Sâm không đi làm, đi lấy giấy chứng nhận, đến lúc này thì không thể giấu được nữa, mọi người đều biết anh phải đi nhận giấy kết hôn rồi, cũng đã chọn ngày lành để làm đám cưới. Ai nấy đều sôi nổi cảm thán, Chu tổng mà bao năm không ai công lược được, vị này cũng thật là lợi hại, mới mấy tháng mà đã kết hôn luôn rồi.

Chu Sâm không có cảm giác gì, cũng không làm bất kỳ chứng nhận gì trước hôn nhân, dù sao thì Hạ Thì cũng không hứng thú với những chuyện đó.

Ngày mười bảy, Thất Tịch âm lịch, Chu Sâm và Hạ Thì đi nhận giấy chứng nhận kết hôn, cả nhà cùng nhau ăn cơm, khá là đơn giản. Dựa theo quan niệm của bọn họ, vẫn nên có một nghi thức chính thức, đợi đến khi tổ chức hôn lễ mới có thể để mọi người chúc mừng.

Chu Anh đã rất tuyệt vọng, trải qua sự kích thích sâu sắc của Hạ Thì, Tiểu Tiểu và ba Hạ, bây giờ Hạ Thì và Chu Sâm lại trói buộc vào nhau, cô ta từ bỏ phản kháng: “Chúc anh chị đầu bạc răng long…”

Kha Kha hoàn toàn không biết gì cả, vui sướng thảo luận với Hạ Thì chuyện đám cưới mấy tháng sau.

Hạ Thì: “Mình đã lên thực đơn rồi…”

Kha Kha: “Mình tin tưởng phẩm vị của cậu!”

Chu Anh: “…”

Trong bữa tiệc, Hạ Thì lại lấy nước uống thuốc mà mẹ Hạ đưa cho cô, mọi người thắc mắc hỏi, cô bèn nói để điều trị cơ thể. Mọi người đều biết mẹ Hạ là nhà nghiên cứu thực vật, vì vậy bọn họ cũng không hề nghi ngờ.

Đến buồi chiều, Hạ Thì và Chu Sâm, Tiểu Tiểu cùng nhau lên tàu cao tốc đi đến thành phố N.



Tiểu Tiểu vẫn luôn không biết đại nhân của bọn họ viết sách gì, đến tận khi Hạ Thì cùng các bạn trên mạng của mình tụ tập trong khách sạn, lấy sách đã in xong cho Hạ Thì xem.

Tiểu Tiểu cũng tò mò cầm lấy một quyển sách.

Chu Sâm ngăn cản: “Đừng đọc…”

Tại sao không được đọc?

Trong lòng Tiểu Tiểu nổi lên tâm lý phản nghịch, dù sao cũng chỉ là lời của Chu Sâm, cậu ta mở quyển sách trong tay mình ra.

Mấy trang đầu còn khá bình thường, vai chính là một cảnh sát giao thông, làm việc rất chăm chỉ và thật thà, hòa đồng với đồng nghiệp. Tiểu Tiểu lừ mắt nhìn Chu Sâm một cái, hừ, cậu ta cảm thấy Chu Sâm đang ngăn cản cậu ta lấy lòng đại nhân.

Bởi vì đối với dị thú thì thẻ căn cước, giấy chứng nhận kết hôn và các loại giấy tờ khác đều không quan trọng, cho nên Tiểu Tiểu cảm thấy bản thân vẫn còn có cơ hội.

Tiểu Tiểu cầm sách nghiên cứu, quyết tâm đọc xong sẽ đi thảo luận với đại nhân.

Hạ Thì nói chuyện phiếm với các bạn trên mạng của mình, gặp mặt các đồng nghiệp khác của bọn họ, nghe các cô ấy giới thiệu cho mình, gật đầu lia lịa, thỉnh thoảng lại thốt lên mấy từ chuyên ngành, Chu Sâm ngồi bên cạnh cũng nghe không hiểu, yên lặng dùng di động xem tài liệu.

Đọc đến một nửa, Tiểu Tiểu đột nhiên hét thảm một tiếng ngã oạch xuống ghế.

“Đây đây đây… đây là thế nào…” Tiểu Tiểu nói năng lộn xộn, chỉ vào quyển sách trong tay mình.

Các vị nữ giới ở đây nở nụ cười quỷ dị.

“Đại Đại, em trai chị bắt đầu đọc sách từ khi nào thế… trời ạ, dọa đến cậu bé rồi.”

Hạ Thì cũng kinh ngạc: “Cậu la cái gì?”

Tiểu Tiểu méo miệng, không dám nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Em thấy là… là tại sao lại viết hay như vậy…”

Mọi người đều cười phá lên: “Đại Đại, em trai của cô thật là đáng yêu.”

Tiểu Tiểu kinh hãi đặt sách về chỗ cũ, cậu ta thật sự không ngờ rằng đại nhân ở xã hội loài người lâu như vậy lại bị tư tưởng kỳ quái ăn mòn.



Ngày hôm sau, Tiểu Tiểu và Chu Sâm giúp các cô gái mang sách và đồ đạc trưng bày lên vị trí Hội chợ Anime.

Hai người cũng coi như là được mở rộng tầm mắt, Chu Sâm còn ổn, Tiểu Tiểu ở trong núi lâu như vậy, cùng lắm là nhìn thấy một số khách du lịch, làm gì đã thấy cảnh như thế này, thế mà lại có con người hóa trang thành dị thú.

Càng thần kỳ chính là, vậy mà lại có rất nhiều người xếp hàng mua sách của Hạ Thì...

Hạ Thì ký tên cho từng người, thỉnh thoảng lại trêu chọc vài câu, thu được rất nhiều thiệp, mọi người đều quan tâm đến sức khỏe của cô ấy.

Hạ Thì trò chuyện với độc giả, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, lập tức phân tâm.

Ể, đó không phải, không phải là cô bé Phô Mai mất tích đó sao?
Bình Luận (0)
Comment