Ta Rất Mỹ Vị

Chương 70

Chuyện này đến quá bất ngờ khiến toàn bộ trung tâm thương mại tối đen, gần như tất cả mọi người đã xuống đến tầng hai và tầng một, lại hoảng hốt nhận ra cửa lớn đã bị chặn lại.

Lúc đi tìm những lối ra khác thì lại nhận ra không chỉ là cửa lớn mà những đường khác, thậm chí là cửa sổ của tầng cũng đã bị phá hư rồi, chuyện này vô cùng kỳ lạ.

Dân chúng bên ngoài càng thấy kỳ lạ, ban đầu còn tưởng là động đất, nhưng mà dần dần lại nhận ra chỉ có khu vực này chấn động thôi, chẳng lẽ là chưa lan đến? Nhưng mà không cảm nhận được gì cả.

Nghe được tiếng ồn truyền đến từ dưới lầu, Chu Sâm nói với Hạ Thì: "Có thể thả người ra ngoài trước không?"

Theo lý thì Hạ Thì không chịu trách nhiệm cho những người này, nhưng mà sau khi cô nghe thấy đề nghị của Chu Sâm thì vẫn thở dài một hơi đồng ý: "Anh quá lương thiện."

Chu Sâm: "..."

Cách diễn đạt này thật sự rất mới mẻ, trước giờ Chu Sâm chưa bao giờ nghe...

Nhưng mà nhìn từ góc độ của Hạ Thì không chừng thật sự là như vậy. Từ sau khi chính thức yêu đương với Chu Sâm, vì chăm sóc Chu Sâm, Hạ Thì đã bỏ con người khỏi thực đơn của mình và Đản Đản, tuy là bọn họ vốn cũng không thích ăn thịt người. Bây giờ lại còn cứu người nữa.

Hạ Thì nói: "Yên tâm đi, không đợi lâu đâu, bây giờ mà thả đi thì không phải sẽ khiến người ta nghi ngờ hay sao?"

Là một mãnh thú, Hạ Thì thường sẽ khống chế phạm vi hiện hình của mình, nếu để cho loài người biết đến sự tồn tại của dị thú thì chẳng phải sẽ trở lại thời kỳ săn bắt đuổi giết sao?

Hạ Thì thì không sao, nhưng mà thức ăn của cô sẽ bị bắt giết mất.

Dị thú mạnh mẽ ngủ say nhiều năm dưới trung tâm thương mại thành phố X nhất thời thức tỉnh, chuyện này vốn sẽ bắt đầu một trận đại chiến, tiếc là nó lại gặp phải Hạ Thì.

Dị thú đang nghĩ sẽ hăng hái ăn hết tất cả những con người và hai ba con dị thú có sức hấp dẫn phía trên để lấy lại tinh thần và tiện thể tuyên bố sức mạnh của mình. Nhưng chỉ mười lăm phút sau, Hạ Thì đã đào n tấc đất lên.

Trong bãi đỗ xe tầng ba không người, một dị thú lớn bằng nửa bãi đỗ xe bị Hạ Thì lôi từ trong lòng đất lên đang quỳ rạp trên mặt đất, đụng đổ tường và cột, đè nát không ít xe.

Trong đôi mắt đục ngầu của nó còn có sự mê man, có vẻ không hiểu sao đế nữ Dao Thảo thành tinh này lại có sức mạnh lớn như vậy.

Thậm chí Hạ Thì còn dùng một tay túm nó, một tay ôm Đản Đản.

Hạ Thì nằm sấp xuống rồi hiện nguyên hình, dù vậy thì thân hình vẫn rất chênh lệch với dị thú kia.

Đản Đản nhìn thấy hành động của Hạ Thì, cũng học theo, bò khỏi móng vuốt của cô ra biến thành một con dị thú lớn bằng quả dưa hấu. Nó lảo đảo đi vài bước về phía dị thú khổng lồ trước mặt gào lên một tiếng nghe như còn hôi sữa: "Gào ~"

Con dị thú khổng lồ này hứng chịu nỗi sợ vô cùng ghê gớm, lui về sau mấy bước, mông cũng đã va vào tường, bốn chân nằm sấp tại chỗ phát ra tiếng kêu sợ hãi nho nhỏ.

Đản Đản cảm thấy vô cùng mới mẻ, cứ như là nhận ra được lạc thú gì đó, từ từ bò mấy bước về phía trước, phách lỗi nhảy dựng lên phía trước rống.

Con dị thú kia lạnh run, thân thể khổng lồ hơi rùng mình.

Nhìn thân hình này là biết chắc chắn là dị thú cổ đại rồi.

Nhưng mà dù là thời đại nào thì dị thú mạnh mẽ nhất cũng không chỉ dùng hình thể để thu phục kẻ khác. Hạ Thì bước lên trước, ngậm lấy gáy của Đản Đản, quăng nó lên trên lưng mình, nhìn dị thú trước mặt, trong mắt lóe lên sự tham lam: "Cùng lắm chỉ chia cho con một cái móng thôi, những thứ khác đều là của mẹ."

Dị thú rên rỉ: "Ồm..."

Hòan toàn trái ngược với tiếng gào bất mãn của Đản Đản.

Nhưng mà cuối cùng đều ngưng bặt trong bóng tối.

...

...

Cửa lớn đang đóng chặt bỗng vang lên tiếng mở cửa cứng nhắc, ánh mặt trời chiếu vào phòng khách, những người ở gần cửa đều gấp rút chạy ra ngoài, lại bị nhân viên phòng cháy chữa cháy bắt buộc mọi người bình tĩnh đi ra ngoài.

Đợi sau khi tất cả mọi người ra ngoài xong, tất cả đều mang vẻ mặt vui sướng vì sống sót sau tai nạn, đến lúc này vẫn còn cảm thấy may mắn vì chấn động không quá mạnh, đến giờ bọn họ vẫn không biết là động đất chỉ xảy ra ở trung tâm thương mại này mà thôi.

Bên ngoài quảng trường của trung tâm thương mại đông nghịt người, lúc này Chu Sâm đẩy xe đẩy em bé đứng ở một chỗ, trên mặt dường như có vẻ mờ mịt.

Tôn tiểu thư chen đến, kinh ngạc nhìn Chu Sâm đang đẩy xe em bé: "Hạ tiểu thư và đứa bé đâu?"

Chu Sâm thản nhiên nói: "Vẫn chưa ra."

"Hai người tách nhau ra sao?" Tôn tiểu thư mở to hai mắt, cô ta vô cùng tò mò về chuyện này, nhìn một lát, vài ông bà cụ cuối cùng được nhân viên phòng cháy chữa cháy đỡ ra ngoài.

Nhưng vào lúc này, sau khi tất cả mọi người đã đi ra, rầm một tiếng, toàn bộ tòa trung tâm thương mại đều sụp đổ, đè vỡ những tầng hầm bên dưới, nhìn từ bên ngoài vào có thể thấy một cái hố sâu lõm xuống.

Kinh hoảng, may mắn, sợ hãi, tất cả mọi người lúc này lại trở nên hỗn loạn, sợ là cả tòa nhà đều đã sụp đổ, cũng không dám nán lại dù đã cách xa rồi.

Ánh mắt Tôn tiểu thư nhất thời dại ra, lắp ba lắp bắp: "Hạ, Hạ tiểu thư hẳn là đã ra ngoài rồi chứ..."

Có vẻ như để chứng minh cho lời nói của mình, cô ta còn lấm la lấm lét nhìn trái nhìn phải, cố gắng tìm bóng dáng của Hạ Thì và Đản Đản trong đám đông.

Nhưng mà vẫn không có, Tôn tiểu thư không nhìn thấy Hạ Thì.

Tuy là trong lòng vô cùng ghét hai người, nhưng mà trong lúc xảy ra chuyện như thế này thì Tôn tiểu thư cũng không mong Hạ Thì gặp chuyện gì không may, vừa rồi ở trên đó Hạ Thì còn vô cùng bình tĩnh nói cô ta đi thay giày mà.

Tâm trạng Tôn tiểu thư vô cùng phức tạp, cô nhìn thoáng qua Chu Sâm, thấy có vẻ như Chu Sâm đã đờ đẫn, không phải là do quá đau lòng đó chứ?

Tôn tiểu thư lắc lắc tay Chu Sâm, kích động hô lên: "Anh Chu Sâm, anh mau tỉnh lại đi, sợ là Hạ tiểu thư và đứa bé vẫn còn ở lầu hai, mau đi gọi người cứu cô ấy."

Đúng lúc này Hạ Thì ôm Đản Đản cả người dính đầy bụi đất đi ra ngoài: "Khụ khụ... khụ, hai người đang... làm gì vậy?"

Cô nhìn thấy Tôn tiểu thư như đang phát điên lắc lắc người Chu Sâm.

Tôn tiểu thư: "..."

Cô ta có hơi ngại ngùng buông Chu Sâm ra, nhìn thấy trên mặt Hạ Thì còn bám bụi, vừa cảm thấy vui vừa muốn cười nhạo Hạ Thì, càng giấu không muốn thể hiện ra, lại còn hơi xấu hổi về hành động hơi mất kiểm soát của mình ban nãy, nói chung tâm trạng rất phức tạp, cuối cùng biến thành một câu nói: "Cô ra rồi..."

Chu Sâm sờ sờ quần áo nhăn nheo vì bị Tôn tiểu thư túm, đi lên vòng tay ôm lấy Hạ Thì, xoa xoa bụi trên mặt cô, hôn lên trán cô một cái, bế Đản Đản, nói vào tai gì đó.

Hạ Thì cũng cười ôm lấy hông của Chu Sâm.

Tôn tiểu thư đứng bên cạnh cảm thấy có hơi ngượng, cũng không biết bọn họ đang nói chuyện vợ chồng thân mật gì, nhưng mà sự chán ghét trước đó đã giảm đi nhiều, trong lòng thổn thức.

Thật ra mặc kệ trước đó đã xảy ra chuyện gì, hai người đang show ân ái trước mặt mình vậy cũng không tệ, thấy Chu Sâm cũng không giống trước kia.

Tôn tiểu thư cảm thấy thư thái một cách khó hiểu đi ra ngoài.

Hạ Thì ngẩng đầu cười hì hì đùa Chu Sâm: "Có phải rất giỏi không, có phải càng thích em hơn không?"

Chu Sâm cảm thấy hơi bất đắc dĩ, cứ như là nhìn thấy một con dị thú to lớn đang gật gù, trong lòng ngập tràn những cảm xúc khó hiểu, anh không thể không thừa nhận bản thân vậy mà lại có tâm lý tự hào, lúc ngửi thấy được mùi của Hạ Thì lại càng cảm thấy yên lòng hơn.

Chu Sâm vân vê lỗ tai của Hạ Thì, cứ như là đang chạm vào nguyên hình của cô: "... Phải."

"Ợ!" Đản Đản ghé vào vai Chu Sâm ợ một cái, chép miệng chảy nước dãi.

Chu Sâm cười cười lắc đầu: "Đi thôi."

Trong cảnh tượng đoàn người tán loạn và trung tâm thương mại đổ nát hoang tàn, Chu Sâm ẵm Đản Đản và nắm tay Hạ Thì, bước đi rất ung dung.

HOÀN CHÍNH VĂN
Bình Luận (0)
Comment