Ta Sống Lại Ở Thế Giới One Piece

Chương 1



Trên con đường phồn hoa của Hà Nội có một tên thanh niên dáng người gầy gò hai mắt vô thần đang đi về phía trước, hắn tên là Thanh, Nguyễn Văn Thanh, là trẻ mồ côi từ nhỏ, năm nay hai mươn lăm tuổi.

Hắn vừa ra trường được một năm, nhưng hiện tại vẫn không tìm được việc làm, hơn nữa hắn cũng không thích đi làm, khi nào thiếu tiền hắn sẽ đi làm thêm kiếm ít tiền sống qua ngày, sở thích của hắn là xem anime, anime là thứ giúp hắn vui vẻ cũng là thứ khiến hắn bị người khác ghét, mà cũng đúng thôi, ai lại đi thích một tên vô công rỗi nghề cả ngày chỉ biết cấm mặt vào anime.

Ba năm trước hắn cảm thấy trong người không khỏe nhưng cũng không quan tâm lắm, nói thật là hắn rất ghét bệnh viện, vì khi hắn năm tuổi cả cha và mẹ hắn đều chết trong phòng cấp cứu, hắn nhớ lúc đó cả nhà hắn bị tai nạn, cha mẹ hắn vì bảo về hắn mà bị thương nặng nhưng công nghệ lúc đó không đủ tiên tiến vì vậy cha mẹ hắn chết.

Lúc đó hắn tận mắt nhìn thấy cha mẹ hắn thoi thóp mà bác sĩ lại không làm gì vì vậy hắn ghét bác sĩ và bệnh viện, có lẽ là vấn đề tâm lý. Mãi đến hai ngày trước hắn đau đầu đến ngất xỉu ngoài đường, người đi đường nhìn thấy hắn ngất nên gọi cấp cứu giúp hắn, khi hắn tỉnh lại bác sĩ nói cho hắn biết, hắn bị ung thư não giai đoạn cuối không thể trị khỏi, vì vậy mà hắn có bộ dáng như bây giờ.

Nguyễn Văn Thanh đi đến đoạn đường hai mươi năm trước cả nhà hắn bị tai nạn, ngồi xuống băng ghế đá bên đường nhìn vào dòng xe tấp nập thầm nghĩ.

Có lẽ chết cũng là một loại giải thoát, dù sao thì mình cũng chỉ có một mình, tiếc là chưa xem được kết thúc của one piece, bà mẹ ông tác giả, giá như ông ra nhanh một chút thì tốt rồi, haizzz, ước gì mình được phiêu lưu giống bọn hắn, a nami thật là xinh, ước gì mình có một cô bạn gái giống nami.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ miên man thì cách đó không xa có một chiếc container bị mất lái đang chạy về phía hắn, tự nhiên có một trái banh đụng vào chân làm hắn giật mình, sau đó lại có một đứa bé chạy lại nói.

- Anh ơi cho em xin lại trái banh.

Nguyễn Văn Thanh nghe vậy thì quay đầu muốn tìm kiếm trái banh, đúng lúc này chiếc container đó chạy đến, người xung quanh thì la toáng lên còn đứa bé thì sợ hãi té xuống đất, hắn thấy đứa bé té nên nhanh chóng chạy lại đỡ đứa bé, nhưng đỡ đứa bé lên rồi thì đã không đủ thời gian chạy trốn vì vậy hắn ngay lập tức nén đứa bé ra ngoài, vừa ném xong thì chiếc xe đã đụng vào người làm hắn bay ra 2m, cả người hắn toàn là máu, đầu của hắn choáng váng nhưng vẫn cố lật ngược người lại nhìn về phía đứa bé, khi thấy đứa bé đã an toàn tay vòng tay mẹ thì hắn mới cam lòng ngất đi.

Một lúc sau xe cứu thương và xe cảnh sát mới tới tơi, trong tiếng còi inh ỏi một đám y bác sĩ quay quanh Nguyễn Văn Thành, một người bác sĩ ngồi xuống kiểm tra nhịp tim và hơi thở sau đó đứng dậy âm trầm nói.

- Cậu ấy chết rồi, nếu chúng ta tới sớm hơn một chút thì có thể cứu được cậu ấy, nghe bọn họ nói là vì cứu một đứa bé nên cậu ấy mới chạy không kịp.

Một tên cảnh sát đi tới nói.

- Các đồng chí đưa hắn về nhà xác ở bệnh viên đi, để bọn tôi tìm người thân của cậu ấy.


Lúc này một cô y tá la lên.

- Tôi biết người này, hai ngày trước có người gọi cấp cứu báo là có người ngất giữa đường, chính là cậu ấy.

Tên bác sĩ hỏi.

- Là người mà bác sĩ Toàn bảo là bị ung thư giai đoạn cuối đó à?

Y tá trẻ lời.

- Đúng vậy, chính là người này.

Tên bác sĩ quay người nói với cảnh sát.

- Tôi nghĩ đồng chí không cần tìm người thân của cậu ấy nữa, hai mươi năm trước người nhà cậu ấy đã chết cả rồi.

Cảnh sát nói.

- Vậy thì bọn tôi sẽ làm lễ hỏa táng cậu ấy, chào đồng chí.

Cảnh sát nói xong thì làm một quân lễ rồi quay người rời đi.

............

Không biết qua bao lâu Nguyễn Văn Thanh mở mắt ra, xung quanh hắn toàn là bóng tối, vô biên vô tận làm cho người ta sợ hãi, hắn mở miệng kêu lên.

- Có ai ở đây không? Mở đèn lên đi chứ, tối quá.

Hắn nói xong xung quanh lại chìm vào im lặng, rất lâu sau cũng không có ai lên tiếng, lúc này Nguyễn Văn Thanh mới cố gắn nhớ lại chuyện gì đã xảy ra, suy nghĩ một hồi hắn lại kêu lên.

- Không phải mình bị container đâm chết rồi à?

Hắn vừa nói xong lại có một giọng nói lạnh băng vang lên.

- Ừ, cậu chết rồi.

Nguyễn Văn Thanh nghe vậy thì miệng nhanh hơn não thốt lên.

- Bớt sạo, nếu tôi chết rồi thì làm sao nói chuyện được.

Nói xong hắn mới giật mình hỏi.

- Ai? Ai nói chuyện với tôi vậy.

Giọng nói kia lại vang lên lần nữa.

- Ta là Tinh Linh Thế Giới.”

Nguyễn Văn Thanh nghe xong ngu người một chút rồi hỏi.

- Tinh Linh Thế Giới là gì? Mà đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?”


Tinh Linh Thế Giới nói.

- Tinh Linh Thế Giới là thứ mà Diêm Vương tạo ra để giảm dân số ở địa phủ, theo quy định đầu tiên do Diêm Vương và Thượng Đế đưa ra là: Một người bình thường khi sống họ cứu được một người không quen biết thì khi chết họ sẽ có một điều ước, hoặc khi sống họ mất đi một người quan trọng nhất với mình thì khi chết cũng sẽ có một điều ước.

- Đây là Tháp Ước nơi thực hiện tất cả ước nguyện của các cậu.

- Lý do mà cậu ở đây là cả đời cậu cứu được một người không quen biết và mất hai người thân nhất nên bây giờ cậu được quyền ước ba điều ước.

Nguyễn Văn Thanh hỏi.

- Tôi có thể ước được sống lại ở thế giới cũ không? Tôi còn chưa xem xong one piece đâu.

Tinh Linh Thế Giới nói.

- Theo quy định thứ hai do Diêm Vương và Thượng Đế đưa ra là: Người được chọn không thể quay lại thế giới cũ.

Nguyễn Văn Thanh hỏi.

- Vậy tôi có thể lấy anime đến đây xem xong rồi đi không?

Tinh Linh Thế Giới nói.

- Theo quy định thứ ba do Diêm Vương và Thượng Đế đưa ra là: Không thể đem theo bất kỳ vật gì của thế giới trước đến nơi này.

Nguyễn Văn Thanh thầm nghĩ.

‘Nếu đã không về thế giới cũ cũng không lấy anime đến đây được thì mình đi vào one piece phiêu lưu cùng bọn họ.’

Hắn càng nghĩ mắt càng sáng nên vội vàng nói.

- Vậy tôi có thể đi vào one piece và phiêu lưu với Luffy không?

Tinh Linh Thế Giới nói.

- Chỉ cần cậu không vi phạm quy định thì không có vấn đề.

Nguyễn Văn Thanh hỏi.

- Có thể đọc quy định cho tôi nghe được không?

Tinh Linh Thế Giới nói.

- Được.

- Thật ra quy định chỉ có năm điều, từ một đến ba cậu đã biết, bây giờ tôi đọc hai điều còn lại cho cậu.

- Quy định thứ tư do Diêm Vương và Thượng Đế đưa ra là: Không được chấp nhận bất kỳ điều ước nào trái với luân lý và đạo đức, ví dụ: Nếu như điều cậu ước là cưỡng bức hoặc biến người khác thành nô lệ của mình thì sẽ không được chấp nhận.

- Quy định thứ năm do Diêm Vương và Thượng Đế đưa ra là: Để tránh người được chọn dùng ký úc hiện tại làm hỏng quy luật của thế giới mới nên ngoài linh hồn ra thì người được chọn không thể mang đi bất kỳ thứ gì, bao gồm cơ thể và ký ức.

Nguyễn Văn Thanh nghe xong thì suy nghĩ một lúc rồi nói.

- Bây giờ tôi có thể ước không?


Tinh Linh Thế giới nói.

- Có thể.

Nguyễn Văn Thanh nói.

- Điều ước đầu tiên, tôi muốn được xuyên vào thế giới One Piece, thời gian là trước khi nhân vật chính Luffy ra biển 20 năm, có thể không?

Tinh Linh Thế Giới nói.

- Điều ước được chấp nhận, sau khi cậu ước xong điều ước cuối cùng tôi sẽ thực hiện điều ước này.

Nguyễn Văn Thanh tiếp tục ước.

- Điều ước thứ hai là, thôi muốn có một hệ thống phụ trợ cho tôi mạnh lên, có thể không?

- Có thể, nhưng vì bảo vệ linh hồn của cậu nên sau khi cậu năm tuổi thì hệ thống mới được đưa đến trong cơ thể cậu.

Tinh Linh Thế giới nói.

Sau khi ước xong điều ước thứ hai thì Nguyễn Văn Thanh lại im lặng suy nghĩ một chút mới ngẩn đầu lên nói.

- Điều ước thứ ba, tôi muốn khi tôi trưởng thành ở One Piece tôi sẽ là thuyền viên của băng hải tặc Mũ Rơm, có thể không?

Tinh Linh Thế Giới im lặng một chút rồi mới nói.

- Điều ước này....

Đúng lúc này một giọng nói hùng hồn vang lên.

- Có thể!

Sau đó Nguyễn Văn Thành ôm đầu kêu lên một tiếng đau đớn rồi té xuống bất tỉnh, sau khi hắn bất tỉnh thì Tinh Linh Thế Giới lại nghi hoặc hỏi.

- Vì sao ngài lại đồng ý điều ước này, rõ ràng là điều ước này vi phạm điều thứ năm mà ngài và Thượng Đế đưa ra mà?

- Bởi vì người hắn cứu là con của ta, được rồi đưa hắn đi đi.

Giọng nói hùng hồn đó vang lên một lần nữa, sau đó cả không giang tối đen lại chìm vào trong im lặng, còn Nguyễn Văn Thanh thì đã biến thành một luồng sáng biết mất trong không gian.




Bình Luận (0)
Comment