Ta Sống Lại Ở Thế Giới One Piece

Chương 14



Buổi chiều hôm đó, Nami lấy ra một tấm bản đồ để lên boong thuyền, nói.

- Chúng ta sắp đến Đại Hải Trình rồi. Con đường duy nhất để vào Đại Hải Trình, là băng qua Núi Đảo Ngược.

Zoro nói.

- Nghe thật rắc rối. Chúng ta không thể đi thẳng đến đó à?

Sanji nói.

- Không. Theo lời kể của lão già, thì chỉ có một con đường đi đến Đại Hải Trình.

Usopp hỏi.

- Tại sao lại như vậy?

Sanji nói.

- Bởi vì nó nguy hiểm.

Usopp bực mình nói.

- Vậy nên tớ mới hỏi là “Tại Sao?”.

Isora nói.

- Đừng hỏi Sanji, hắn chỉ biết bao nhiêu đó thôi, hỏi Nami kìa.

Nami nói.

- Nguyên nhân là...

- Được rồi. Tớ hiểu rồi. Chúng ta cứ đi thẳng và băng qua nó thôi!

Luffy không chờ Nami nói xong thì chen vào nói làm Nami bực mình, Nami tức giận nói.

- Cậu có nghe tôi nói gì không Luffy?

Luffy vô tội nói.

- Không phải như vậy sẽ thú vị hơn à? Chắc chắn sẽ thú vị hơn cách băng qua Núi Đảo Ngược đấy!

Nami ôm mặt nói.

- Cố gắng giải thích cho cậu càng làm tớ phát điên lên!

Isora nói.

- Để tớ giải thích cho.

Sau đó Isora đi lại gần cóc đầu Luffy một cái nói.


- Đồ ngốc, cậu có thấy hải vương chưa, ngoài việc băng qua Núi Đảo Ngược, chúng ta có thể đi qua Vành Đai Tĩnh Lặng, đó là hang ổ của hải vương, nơi đó có hàng nghìn con hải vương, bé nhất cũng là loại to hơn 50m, to hơn cả con thuyền này đấy!

Luffy cả kinh nói.

- Không thể nào!

Usopp hỏi.

- Isora. Sao cậu biết là nơi đó có nhiều hải vương?

Isora nói.

- Đọc báo! Lúc còn ở trên nhà hàng Baratie tớ có đọc được một tin, nói là ông tiến sĩ nào đó đã tìm ra cách để thuyền có thể đi trong Vành Đai Tĩnh Lặng, là nơi có rất nhiều hải vương.

Sanji hỏi.

- Cách gì?

Isora nói.

- Là tráng đáy thuyền bằng một loại đá nào đó, nhưng mà vì loại đá đó rất hiếm nên họ chỉ làm cho một số ít thuyền hải quân thôi.

Usopp nói.

- Thật bất công.

Luffy nói.

- Nhưng điều quan trọng nhất là, chúng ta nên dừng lại ở một hòn đải nào đó và mua một ít thịt. Thịt. Thịt!

Nami chỉ vào một điểm nhỏ trên bản đồ nói.

- Trên hòn đảo này có một thành phố, thành phố này là Loguetown, nó rất nổi tiếng đấy.

Luffy hỏi.

- Loguetown? Nó nổi tiếng vì nhiều thịt à?

Zoro nói.

- Tôi từng nghe đến nó, nó nổi tiếng vì được gọi là “Thành phố của sự bắt đầu và kết thúc”.

Nami nói.

- Đó là nơi mà vua hải tặc Gold Roger được sinh ra. Và cũng là nơi mà ông ấy bị hành hình.

Không khí trên thuyền bỗng nhiên trở nên im lặng, Luffy nói.

- Thành phố nơi vua hải tặc chết à...

Nami hỏi.

- Cậu muốn đến không?

Luffy nói.

- Ừ. Tớ muốn thấy nó. Nơi sinh ra và mất đi của người đàn ông có được tất cả mọi thứ trên thế gian.

Sau đó con thuyền Going merry tiếp tục tiến tới phía trước...

- NHỔ NEO!

Sáng hôm sau, Isora đang ngồi thiền thì bị tiếng thép của Luffy làm giật mình, hắn thầm nghĩ.

- Không biết cứ như vầy thì bao giờ mình mới có thể nhập định đây?

Sau đó Isora đi ra boong thuyền, nơi đây đang có một đám người liên tục chạy qua lại trên boong thuyền, Isora vừa vươn vai xong thì Luffy lại hét lên.

- CĂNG BUỒM!

Isora nói.

- Biết rồi, biết rồi. Đến ngay!

Sau đó Isora và Usopp leo lên cột buồm, mở dây ra, sau đó nhanh chóng leo xuống, đúng lúc Usopp đang leo xuống thì Luffy lại hét lên.

- Hết Tốc Lực Thẳng Tiếng Đến Đại Hải Trình!

Tếng hét của Luffy làm Usopp giật mình tuột tay ra, may mắn là Isora kịp thời kéo Usopp lại nếu không thì sàn thuyền lại thủng một lỗ, sau khi xuống đến boong thuyền Isora lại ngh Luffy lại thét lên.

- Sanji. Thức ăn. Thức ăn!

Sanji từ trong bếp nói.

- Rồi, rồi. Gần xong rồi chờ thêm chút!

Usopp bực mình tìm Luffy nói.

- Luffy cậu muốn giết người à? Tớ xém ngã từ trên cột buồm đấy cậu biết không?

Luffy nói.

- Xin lỗi! Xin lỗi!

Isora không để ý hai người bọn họ, hắn đi vào khoang thuyền ngồi xếp bằng lên ghế tiếp tục ngồi thiền, một lúc sau...

- Ầm ~~~.

- Ầm ~~~.

Isora bực mình đi ra boong thuyền hét.

- Đám ngu ngốc các ngươi có thôi đi không hả?

Zoro hỏi.


- Ngươi gọi ai là ngu ngốc? Tên lùn khốn kiếp.

Isora kéo tay áo lên.

- Ngươi muốn gì hả đầu rêu?

Đúng lúc hai người muốn lao vào đánh nhau thì Sanji hét lên.

- Đám người các ngươi, mau vào ăn cơm!

Sau bữa cơm, Isora lại tìm một chỗ để ngồi thuyền, nơi hắn ngồi là trên cột buồm, vì sao à, vì ở trên này an toàn nhất, nhưng mà yên bình cũng không đến với hắn được bao lâu thì Usopp lại lôi đại pháo ra bắn, Isora hét lên.

- Usopp!

...

Buổi tối, nhân lúc tất cả mọi người đều ngủ, Isora bắt đầu quá trình ngồi thuyền, nhưng không được bao lâu thì.

- Sanji... Cho tớ ăn.

- Cậu ăn rồi tên ngốc... Phải biết... Kiềm chế chứ. Yên lặng chút cho tôi ngủ nào.

- Thằng quái đản như ngươi lúc nào cũng ngủ được. Thôi im mồm đê!

Isora mở mắt ra, nói.

- Đúng là không bao giờ yên tĩnh được với đám ngu ngốc các ngươi!

Vài ngày sau, Isora đã dần quen với việc ngồi thiền trong tiếng ồn, nhưng hắn vẫn chưa thể nhập định được, hôm nay hắn ngồi trên đài quan sát, trong lúc hắn đang ngồi thiền thì nghe thấy tiếng nói của Zoro.

- Này. Hình như tôi nhìn thấy một hòn đảo.

Sau khi nghe câu nói này, tất cả mọi người bao gồm Isora đều có mặt trên boong thuyền, Luffy là người đến trước nhất, cậu ta hỏi.

- Thật sao? Hòn đảo đó trong như thế nào vậy?

Nami nói.

- Không phải chúng ta đã nói rồi sao?

Usopp nói.

- Vậy ra đó là hòn đảo có thành phố Loguetown.

Sanji nói.

- Chắc đó là một thành phố khá lớn.

Nami nói.

- Đúng vậy, tôi cũng nghe nói nơi đó rất lớn.

Sanji mỉm cười nói.

- Vậy chắc là họ sẽ có nhiều nguyên liệu tươi.

Zoro nói.

- Ta muốn đến cửa hàng vũ khí. Tam Kiếm Phái mà chỉ có hai thanh kiếm là không thể chấp nhận.

Isora cũng nói.

- Tớ cần một ít sắt. Nhưng mà tớ lại không có tiền.

Nami hỏi.

- Cậu muốn mượn tiền của tớ không Isora?

Isora bĩu môi nói.

- Tớ sẽ không bị cậu lừa thêm lần nữa đâu Nami.

Sau đó Isora nhìn vào thanh Inseki đệ nhị bên hong, hai mắt tỏa sáng nói.

- Tớ sẽ bán nó, dù gì nó cũng cùng cấp độ với bảo kiếm, chắc là sẽ bán được ít tiền, sau khi mua được sắt, tớ sẽ rèn một thanh khác. Này Zoro, cậu cũng bán thanh kiếm tớ rèn cho cậu đi, nếu không thì chờ tớ mua sắt về sẽ rèn cho cậu thêm một thanh.

Zoro cầm thanh kiếm lên nói.

- Vẫn là thôi đi, tôi không muốn làm phiền cậu. Nami cho tôi mượn ít tiền.

Không đợi Nami nói gì thì Isora vội nói.

- Không phiền, không phiền một chút nào. Tin tớ đi Zoro, đừng bao giờ mượn tiền của Nami, nếu không cậu sẽ hối hận.

- I-SO-RA!

Isora quay đầu lại, chỉ thấy Nami đang kéo tay áo đến gần hắn, Isora vội vàng ngồi xuống ôm đầu lại, đây là bản năng rồi, vì lúc nhỏ hắn thường bị Nami cóc đầu!

Sau khi đánh Isora một trận thì Nami nói.

- Nhắc đến mượn tiền mới nhớ, Isora. Cậu còn thiếu tớ 58.400 Beli.

Isora giật mình nói.

- Tám năm trước không phải chỉ mượn cậu có 2 Beli sao, tại sao bây giờ lại thành 58.400?

Nami nói.

- Là tiền lời!

Usopp há to miệng nói.

- Có nghĩ là lãi mỗi ngày 20 Beli, tiền lời gấp mười lần tiền mượn à?


Zoro thầm nghĩ.

- Cảm ơn cậu Isora, nếu không có sự hy sinh của cậu, tôi đã dính bẫy rồi.

Nửa tiếng sau, Isora và Zoro đứng trên một con đường phồn hoa của thành phố Loguetown, Isora kéo một người đến hỏi.

- Cho hỏi, tiệm rèn gần đây nhất đi đường nào?

Người đi đường nói.

- Đi thẳng, quẹo phải 200m rồi quẹo trái, đi thẳng thêm 200m rồi nhìn bên phải, gần căn cứ hải quân có một tiệm bán vũ khí, nơi đó có cả nhận rèn vũ khí.

Isora quay đầu nói với Zoro.

- Đi thôi Zoro.

Đi được một lúc thì Isora cảm thấy có người đang nhìn mình, hắn quay đầu qua nói với Zoro.

- Cẩn thật một chút, có người theo dõi.

Một lúc sau không thấy ai trả lời thì Isora quay đầu lại nhìn.

- Zoro? Cậu ta đâu rồi? Không phải mới vừa ở đây à?

Isora đi trở về, một lúc sau Isora thấy Zoro đang được một cô gái tóc xanh nắm tay kéo đi, Isora thầm nghĩ.

- Thì ra Zoro cũng mê gái. Thôi được rồi, cứ để cậu ta đi chơi với cô gái đó đi, mình sẽ đi bán thanh kiếm rồi mua một ít sắt đi về thuyền.

Isora quay đầu đi theo hướng mà người lúc nãy chỉ, một lúc sau hắn bước vào một tiệm vũ khí, ông chủ tiệp là một ông chú đầu hói, vừa thì hắn bước vào thì nói.

- Kính chào quý khách, cho hỏi ngài cần gì?

Isora đưa thanh Inseki đệ nhị lên nói.

- Tôi muốn bán một thanh kiếm cùng cấp bật với bảo kiếm.

Ông chủ nghe vậy thì vội cầm thanh kiếm lên nhìn một hồi lâu, sau đó lấy tất cả dụng cụ ra kiếm tra, sau khi kiểm tra hoàn tất thì để thanh Inseki đệ nhị lên bàn hỏi.

- Cậu lấy thanh kiếm này ở đâu?

Isora cười nói.

- Tôi rèn!

Ồng chủ cửa hàng nhìn Isora ra một lúc rồi nói.

- Thường thì mỗi thanh bảo kiếm sẽ có giá 5.000.000 Beli, nhưng vì thanh kiếm này không có danh khí, và điều quan trong nhất là nó khá ngắn, cho nên tôi sẽ trả cho cậu 3.850.000 Beli, cậu thấy sao?

Isora vui mừng nói.

- Được, cảm ơn ông chú, mà sẵn tiện thì ông lấy cho tôi thêm một ít sắt thường được không, khoảng 200kg sắt thường đi.

Ông chú gật đầu một cái rồi đi vào trong, một lúc sau khi đi ra thì ông chú đầu hói cầm theo một túi tiền khá lớn và một cái bao to bằng nửa người Isora, ông chú để hai cái bao lên bàn nói.

- 200kg sắt thường là 50.000 Beli. Số tiền của cậu còn lại 3.800.000 Beli, cậu đếm lại đi.

Trong lúc Isora đang đếm tiền thì ông chú hói đầu nhìn thanh Inseki đệ nhị thật lâu, ông ta đang nhớ về thời tuổi trẻ, lúc mà ông ta đi học nghề rèn và còn có những ước mơ của riêng mình, một lúc sau khi Isora cầm theo đồ đi ra đến cửa thì ông ta mới mở miệng hỏi.

- Sư huynh Jiro còn sống không?

Isora dừng bước nói.

- Chết rồi, bị Arlong giết chết. Cũng đã có người giết Arlong rồi.

Ông chú nói.

- Có vẻ cậu không có gì bất ngờ nhỉ?

Isora mỉm cười nói.

- Ánh mắt ông nhìn thanh kiếm của tôi không đúng lắm, nó giống như là gặp lại người thân vậy. Lúc ông nghe tôi nói thanh kiếm này do tôi rèn thì trong mắt của ông có một chút thất vọng, vì vậy nên tôi đoán, ông quen ông ngoại tôi.

Ông chú hói đầu nói.

- Vậy à. Mà người giết Arlong là ai?

Isora mỉm cười nói.

- Ông có thấy tờ lệnh truy nã mới chưa, là tờ lệnh treo thưởng 30.000.000 Beli đó.

Ông chú gật đầu một cái rồi nhắm mắt lại giả về ngủ, Isora thấy vậy thì đem theo sắt và tiền đi về thuyền Going merry...

P/s chỗ này vẫn chưa đến đoạn đánh đâu còn thêm vài chương nữa, chắc tầm 2 chương nữa ấy, ta chỉ viết những đoạn có mặt Isora thôi, còn những đoạn khác như Mihawk đến thăm Shanks thì ta sẽ không viết, thứ nhất là tất cả mọi người đều quá quen thuộc, thứ hai là vì ta dỡ văn.




Bình Luận (0)
Comment