Ta Sống Lại Ở Thế Giới One Piece

Chương 177



Hai ngày sau, vào buổi sáng, ở bãi tàu đấm tại cổng số 5 của Water 7, Isora đeo vòng tay đá biển, vác theo một tảng đá liên tục đứng lên ngồi xuống, ở gần đó Zoro đang cầm một thanh kiếm tàn phế, trầm tư suy nghĩ.
- Tức thật.

.

.

Nghe tiếng thở than của Zoro, Isora dừng động tác, nói.
- Cậu muốn rèn lại không?
Zoro ngẩng đầu lên hỏi.
- Rèn lại được à?
- Được, đương nhiên là được.
Isora ném tảng đá xuống đất, thở ra một hơi nói.
- Nhưng mà thanh kiếm của cậu bị mất 2/3 thân kiếm rồi, muốn sửa lại thì phải thêm sắt.

Mà thêm sắt vào thì nó không còn là nó nữa.
- Không còn là nó nữa.

.

.

Zoro thở dài nói.
- Vậy thì không cần.
- Hở?
Isora quay đầu nhìn ra biển nói.
- Mạnh thật.

- Ừ.

.

.

Zoro nói.
- Là một tên quái vật.

.

.

Isora hơi bất ngờ hỏi.
- Cậu cảm nhận được à?
- Đương nhiên.
Zoro gật đầu nói.
- Lượng Ki còn nhiều hơi của cậu thì không nói làm gì, nhưng Ki đậm đến mức mở mắt cũng nhìn thấy ánh sáng thì chắc chắn là quái vật.
- Nhưng mà.

.

.
Isora vuốt cằm nói.

- Ki này khá giống Ki của Luffy.

.

.

Chắc là người thân của Luffy nhỉ?
- Có lẽ.
Zoro đứng lên vươn vai nói.
- Mà, chắc là còn lâu lắm mới đến.

Về ăn sáng trước đi.
Isora gật đầu nói.
- Theo sau tớ.
- Không cần, tớ biết đường về.
- Không được.

Nếu để cậu đi một mình thì khi chúng ta về tới, là bữa trưa hoặc bữa tối chứ không phải bữa sáng đâu.
- Gì chứ?

.

.

.

30 phút sau, Isora nhìn quanh một lúc rồi nói.
- Zoro.

.

.

Đúng là bệnh nan y mà.

.

.

Thôi về trước đã, ăn xong lại đi tìm.

.

.

Trên đường phố nhộn nhịp, như có một tiếng than nhẹ vang lên.
- Mong là thuốc mới chế của Chopper sẽ trị được bệnh của Zoro.

.

.

- Này, Isora?
Tại một đường phố gần ga tàu, Zoro vò đầu nhìn quanh nói.
- Tên lùn này.

.

.

Đi lạc à?

.

.

Trong trụ sở công ty Galley-La, Nami nhào tới ôm chằm lấy một cây cam nói.
- Mấy cây cam của tôi! Cứ tưởng là chúng sẽ không bao giờ trở lại nữa chứ! Cảm ơn trời!
- À.

.

.

Một ông chú hói trán, vò đầu nói.
- Khi đó chúng tôi nghĩ các cậu là người ám sát ông Iceberg, nên chúng tôi đã lấy tất cả vì nghĩ chúng là đồ của hải tặc.

Xin lỗi vì chuyện này.
- Không sao!
Nami vẫn ôm lấy cây cam nói.
- Cảm ơn!
- Nga ha ha ha ha!
Bà Kokoro cười nói.
- Vậy là tốt rồi.
- Cạch ~ !
Tiếng mở cửa vang lên, cùng lúc Chopper cũng lên tiếng.
- Này, bọn tớ về rồi nè.
Robin cũng nói.
- Chúng tôi về rồi.
- À, Chopper! Và.

.

.

Đang lúc Sanji phạm hoa si tiến tới gần Robin thì một giọng nói vô cùng không hài hòa vang lên.
- Đừng có làm cái bộ dáng đó với ta, sắc đầu bếp.
- Tên lùn chết tiệt.
Sanji sạm mặt nói.
- Biến qua một bên.
Isora lùi lại một bước nói.
- Đấy.

Nhớ kỹ là ta không chơi gay đâu, nên lần sau đừng có phạm hoa si với ta.
- Im đi tên lùn chết tiệt!

Sanji tức giận nói.
- Bữa sáng của ngươi ở trong kia kìa! Đi vào ăn đi!
- Cảm ơn.
Isora đáp một câu rồi đi vào, khi đi ngang qua cây cam, Isora giơ tay lên nói.
- Cho tớ một trái nha, Nami.
- Được.
Nghe câu trả lời, Isora đang muốn giơ tay đi hái thì Nami lại nói.
- Một trái 100 triệu Belly.
Cánh tay của Isora dừng lại giữa không trung, chớp chớp mắt hai cái, Isora cười nói.
- Tớ còn có 40 triệu thôi.

.

.

Một trái 10 triệu được không?
- Được.
Nami đưa tay nói.
- 40 triệu một trái.
Isora bỏ tay xuống trong tiếng cười của mọi người, hắn đi thẳng vào trong lấy ra một cái vali nhỏ, đưa cho Nami nói.
- Này, đưa tớ một trái.
- Woa ~ !
Chimney nói.
- Anh hải tặc giàu thật nha, 40 triệu một trái cam anh cũng mua!
- Có hai lý do mà anh phải mua.
Isora cầm trái cam, vừa lột vỏ ăn vừa nói.
- Thứ nhất là vì, đây là cam mà dì Bell trồng.

Thứ 2 là vì, dù anh không bỏ 40 triệu ra mua cam thì anh cũng không thể giữ lại 40 triệu đó được.
Chimney khó hiểu hỏi.
- Sao anh lại không giữ được?
- Là vì.
Nami vò đầu Chimney nói.
- Nếu cậu ta không đưa, chị sẽ trộm sạch.
Isora gật đầu nói.
- Nếu anh không đưa, sẽ bị trộm sạch.
Chimney nói.
- Ra là vậy.
- Cạch ~ !
Lại là tiếng mở cửa vang lên, Franky, Kiwi, Mozu sóng vai đi vào, vừa vào tới Franky lập tức chổng mông hét lên.
- Áo ~ ! Thấy Super không?! Mọi-!
- Ầm!
Isora hạ chân xuống nói.
- Tôi đang ăn đấy.

Làm ơn nhìn trước khi đưa cái mông đầy lông của cậu vào mặt tôi đi.

Tên biến thái.

.

.

- Cảm ơn vì đã khen.

- Ai khen cậu khi nào?
Franky mặc kệ Isora, đứng lên vỗ vỗ bụi trên người, nói.
- Tất cả mọi người đều ở đây à?
Isora nói.
- Zoro lạc đường rồi, chắc phải buổi tối cậu ta mới về tới đây.
- Kệ hắn đi.
Sanji nói.
- Mà sau cậu xuất hiện bất ngờ thế, Franky?
- À.
Franky đẩy mắt kính nói.
- Tôi có điều quan trọng cần nói.

Nghe kỹ đây: Có một hòn đảo liên tục xảy ra chiến tranh-.
- Lảm nhảm gì thế?
Sanji cắt ngang lời Franky.
- Ngươi tự nhiên xông vào rồi nói vớ vẩn, nếu mà không phải lời xin lỗi thì-.
- Ầm!
Isora hạ chân xuống hất cầm nói.
- Tiếp đi, Franky.
- Ờ.

.

.
Franky nói.
- Có rất nhiều người đã thử sống dưới bom đạn của cuộc chiến.

Kết quả là tất cả đều bị thiêu rụi.

Chỉ có duy nhất một loài cây là luôn đứng vững trên mảnh đất đầy bom đạn đó.

Dù có chuyện gì xảy ra, nó cũng không bao giờ đổ.

Những người tập hợp gần nó đã xây dựng thành phố.

.

.

Và cả một đất nước.

Trên thế giới, chỉ có vài cây như vậy còn tồn tại.

Và tên của loài cây đó là.

.

.

- Bảo thụ “Adam”.

Isora ngẩng đầu lên hỏi.
- Đúng không?
Franky gật đầu nói.
- À.

.

.

Ờ.
Sanji nói.
- Cây?
Chopper hỏi.
- Cây thì.

.

.

Aaa, bảo thụ “Adam” là cây mà Isora nói là dùng để đóng tàu mới cho chúng ta, đúng không?
- Ừ.
Franky nói.
- Bình thường, muốn có một mảnh của bảo thụ “Adam” là vô cùng khó.

Tôi rất muốn có nó, nhưng.

.

.Giá của nó lại là 200 triệu Belly.

Tôi không chạm đến được.

Và rồi, có một đám hải tặc xuất hiện trước mặt tôi với một số tiền khổng lồ, nhóm hải tặc đó chính là các cậu.
- Và.

.

.

Sanji hỏi.
- Isora đã tự chủ đưa 300 triệu Belly cho ngươi, để ngươi mua thứ chết tiệt đó hả?!
- Âm!
Isora lại đá bay Sanji, sau đó mặc kệ tiếng kêu gào của Sanji, quay đầu hỏi.
- Mua được không?
- Ừ, nó đã giao tới rồi.
Franky nói.
- Rất lâu trước đây, tôi đã thề là sẽ không bao giờ đóng tàu nữa.

Nhưng trước khi tôi lập ra lời thề, mục tiêu của tôi là đuổi theo bước chân của người mà tôi ngưỡng mộ.

Nên tôi đã vẽ ra một bản thiết kế tàu.

.

.

Ước mơ của tôi, là được sử dụng loại gỗ đó để tạo ra con tàu có thể đi khắp các vùng biển với cái tên “ Con tàu mơ ước”!
- Tôi đã có gỗ, bản thiết kế và người đóng tàu.

.

.

Nên khi hoàn thành, các cậu sẽ đi trên con tàu của tôi chứ?!
Nghe câu hỏi của Franky, Isora gãi đầu hỏi.
- Không phải chúng ta đã nói là cậu sẽ đóng cho chúng tôi một con tàu bằng gỗ “Adam” à?
- Chuyện đó là khác.
Franky nghiêm túc nói.
- Đây là tôi đang gửi ước mơ của tôi cho các cậu trông chừng.

Cho nên.

.

.

Xin hãy đồng ý!

.

.

.

Sau một lúc im lặng, Chopper nói.
- Chúng tôi sẽ nhận nó! Cảm ơn Franky!


Bình Luận (0)
Comment