Chương 1030: Bí pháp
Chương 1030: Bí pháp
Một mảng long lân hóa đá đã bị Hung Bạch gặm mất một nửa.
Từ Phàm tò mò cầm qua một nửa long lân hoá đá, thử độ cứng một chút, lại ngạc nhiên phát hiện, lấy thực lực của mình bây giờ, vậy mà không làm nát long lân này được.
“Tiểu gia hỏa, ngủ say nhiều năm như vậy, sao vẫn chỉ lớn bằng lòng bàn tay ”
Từ Phàm dùng một tay giữ lại Hung Bạch, một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve đầu Hung Bạch.
“Gru.” Hung Bạch khẽ kêu lên với Từ Phàm.
“Ngươi nói, ngươi vĩnh viễn cũng không lớn được sao?” Từ Phàm cười hỏi.
Hung Bạch gật đầu.
“Ngươi thích ăn loại Chân Long bị hóa đá này sao?” Từ Phàm lại hỏi.
“Gru.”
“Được lắm, không hóa đá ngươi cũng thích ăn, không tệ, thói quen này rất tốt.” Từ Phàm cười ha ha nói.
“Không sao, đừng gấp gáp, con Chân Long hóa đá này đều là của ngươi, ngươi từ từ ăn là được.” Từ Phàm cười nói.
Hung Bạch nhảy lên vai Từ Phàm, dùng cái đầu nhỏ cọ vào mặt Từ Phàm tỏ vẻ thân mật.
Đặt Hung Bạch lên trên cơ thể Chân Long hóa đá, Từ Phàm lại trở về tiểu viện đắm chìm vào trạng thái cá mặn.
Ngày hôm sau, lúc Từ Phàm đang nằm trong tiểu viện phơi nắng mặt trời.
Chưởng giáo rất không có cảm giác tồn tại ở Ẩn Linh môn Khâu Tự Viễn đi tới trong tiểu viện của Từ Phàm.
“Bái kiến Đại trưởng lão.” Khâu Tự Viễn cung kính hành lễ nói.
“Đứng lên đi, có chuyện gì không?” Từ Phàm hòa ái dễ gần hỏi.
Đối với Khâu Tự Viễn, hắn luôn cảm thấy vô cùng hài lòng, lúc ở hạ giới là đã xử lý mọi chuyện trong tông môn đến giọt nước không lọt, cho tới bây giờ cũng chưa từng xảy ra sai lầm gì lớn.
Điểm này vô cùng đáng quý.
“Đại trưởng lão, hiện tại đệ tử Chuẩn Tiên, Chân Tiên trong tông môn càng ngày càng nhiều, nhiệm vụ tông môn hiện có đã không đủ phân phối.”
“Cho nên dẫn đến việc đệ tử mới tấn cấp Chuẩn Tiên ngoại trừ phúc lợi căn bản nhất của tông môn, không có bất cứ tài nguyên nào.”
“Ta thương lượng với Bồ Đào một chút, có thể phái đệ tử tông môn phân tán khắp các nơi tại Tiên giới, mở học viện kiếm tiên ngọc, để các đệ tử trong tông môn có việc làm.”
“Nhanh như vậy đã đến bước này sao?” Từ Phàm nói.
“Chủ nhân, đệ tử đời thứ tư đã có gần ba phần mười tấn cấp Chuẩn Tiên, số lượng tăng mạnh, bên tông môn thực tế đã không bố trí được nhiệm vụ nào tương đối hợp lý nữa.” Bồ Đào trả lời.
“Cho nên các ngươi muốn nhờ tông môn cung cấp Tiên khí ảo cảnh, trận pháp dạy dỗ học viên, tự mình mở học viện?” Từ Phàm nói.
“Chính là như vậy.” Khâu Tự Viễn gật đầu nói.
“Phương pháp này cũng được đấy, bây giờ không có nhiệm vụ phân công thì để các đệ tử tự chủ lập nghiệp đi, chỉ cần không đi chiến trường biên cương, thế nào cũng dễ nói.” Từ Phàm nghĩ ngợi nói.
Không phải là hắn không muốn để các đệ tử xuất lực vì Nhân tộc, chỉ là hiện tại tình thế trên chiến trường không rõ ràng, quy tắc trên chiến trường đã bị phá vỡ.
Đại La Kim Tiên hiện tại đã tùy ý ra tay với Chân Tiên, hiện tại đưa các đệ tử qua, chỉ cần biểu hiện ưu tú một chút là sẽ bị Đại La Kim Tiên đối diện để mắt tới.
Phất tay một cái là có thể khiến Nhân tộc tổn thất một nhóm lớn tu sĩ Nhân tộc ưu tú, những người kia vẫn rất bằng lòng đi làm.
“Bồ Đào, giao cho ngươi.” Từ Phàm phất tay nói.
“Phân bố học viện đều một chút, mỗi người đừng cướp bát cơm của đồng môn là được.” Sau đó Từ Phàm lại bổ sung.
“Tuân lệnh.”
“Vừa xuất sư liền chuẩn bị đi mở học viện, việc này cũng đủ quá rồi.” Từ Phàm cười ha ha nói, để những đệ tử kia lăn lộn đi, chỉ cần đừng chết là được.
“Chủ nhân, hoa hồng của học viện Kim Khí đã đến sổ sách, một trăm ba mươi triệu tiên ngọc.” Giọng Bồ Đào vang lên.
“Không tệ, ngươi dùng những tiên ngọc này mua một vài tiên khoáng, luyện chế nhiều thêm vài Tiên khí ảo cảnh cho những học viện tương lai kia.” Từ Phàm phân phó.
“Tuân lệnh chủ nhân.”
Từ Phàm lại nằm trong tiểu viện nhìn mây trắng trên bầu trời, nhìn liên tiếp ba ngày mới hoà hoãn lại tinh thần.
Vô Vọng Tiên giới, một nơi bên ngoài bí cảnh.
Diệp Tiêu Dao đang bất đắc dĩ ngồi dưới đất.
“Lão Kiếm, cái này cũng giằng co hơn hai năm rồi, ngươi vẫn chưa nhớ ra được bí tàng, bí pháp mở ra Vô Vọng Tiên giới này sao?”
“Đừng gấp, ngươi lại thử bí pháp này xem.” Lão Kiếm ở trong lòng Diệp Tiêu Dao nói.
Sau đó một phần bí pháp truyền vào trong đầu Diệp Tiêu Dao.
Sau khi trải qua học tập ngắn ngủi, Diệp Tiêu Dao tay kết mật ấn, đánh tới đại môn bí cảnh.
Nhưng không có chút phản ứng mở ra nào, ngược lại đưa tới đại môn bí cảnh phản phệ, trực tiếp bị một lực đẩy bắn bay ra.
“Lão Kiếm, không thử nữa, chờ khi nào ngươi nhớ tới lại nói, ta cũng không muốn chịu nỗi khổ này nữa.” Diệp Tiêu Dao bị đẩy lùi khảm vào trong ngọn núi đen mặt nói.
Một ngày bị bắn bay tám lần, ai có thể chịu được.
“Không phải chứ, hẳn là bí pháp này mà, chỗ nào xảy ra vấn đề rồi?”
“Tiêu Dao, đừng nản lòng, ngươi lại thử bí pháp này xem.”
Lại một phần bí pháp truyền vào trong đầu Diệp Tiêu Dao.
“Nghỉ ngơi, không thử nữa.” Diệp Tiêu Dao hoàn toàn từ bỏ.
“Ngươi làm sao làm lẫn lộn mấy cái bí pháp này được vậy, phải biết trước kia ngươi chính là Tiên Đế đó!” Trong lòng Diệp Tiêu Dao phun tào.
“Ký ức Tiên Đế của ta quá lớn, xen lẫn mấy thứ rất bình thường.”
“Lại nói ngươi tên tiểu tử thối này, bị cản trở chút liền không làm, sau này làm sao giúp ta báo thù.”
“Lại thử mấy bí pháp này xem, nếu thật sự không được thì nghỉ ngơi một thời gian, chúng ta lại thử tiếp.” Lão Kiếm ở đáy lòng Diệp Tiêu Dao cổ vũ.
“Ngươi ngược lại nói nhẹ nhàng lắm, người bị đánh vào trong núi lại không phải ngươi.” Diệp Tiêu Dao phản bác.
“Dù sao bên trong có thứ có thể khiến ngươi nhanh chóng trở thành Kim Tiên, ngươi muốn đi hay không, tuỳ.” Lão Kiếm bĩu môi nói.
Diệp Tiêu Dao do dự, sau đó cắn răng, lại bắt đầu thử bí pháp mở ra bí cảnh mới.
Kết quả chính là, trên vách núi đá xa xa lại nhiều thêm mấy lỗ to hình người.
“Không phải chứ, vì sao lại sai, chẳng lẽ bí pháp này thật sự bị lẫn lộn rồi?” Lão Kiếm ở trong lòng Diệp Tiêu Dao lầu bầu nói.
Trong tiểu viện, Từ Phàm mới vừa rảnh rỗi nhìn Lý Huyền Đạo có chút đau đầu.
“Chuyện bí tàng Tiên Đế trước tiên hoãn lại, bên ta còn có chuyện quan trọng khác, chờ sau khi ổn định, ta lại đi Vô Vọng Tiên giới với ngươi.” Từ Phàm nhìn Lý Huyền Đạo lại muốn xếp việc cho hắn nói.
“Tuân lệnh sư phụ.” Lý Huyền Đạo nói xong tiếc nuối rời đi.
“Bí tàng Tiên Đế, việc này vừa nghe là thấy phiền phức, chờ sau này đến lúc có lòng dạ thảnh thơi lại nói.” Từ Phàm lại nằm xuống ghế nói.
Ngay lúc này, một bạch quang đột nhiên đâm vào trong ngực Từ Phàm.
Chỉ thấy Hung Bạch đang ngậm một miếng long lân tàn khuyết gặm.
Từ Phàm thấy thú vị, cầm đuôi Hung Bạch giơ lên trước mặt mình.
“Ngươi nói xem, rốt cuộc ngươi là chủng loại gì, mà ngay cả Chân Long hóa đá cứng như vậy đều có thể gặm được.”
Hung Bạch bị Từ Phàm xách lên giữa không trung kêu lên gru gru, đầu hướng về phía miếng long lân tàn khuyết, ra sức duỗi tới.
“Bồ Đào, thẩm tra điển tịch Thượng Cổ xem có loài rùa nào lấy Chân Long làm thức ăn hay không?” Từ Phàm đột nhiên hỏi.
“Loài rùa Thượng Cổ lấy Long tộc làm thức ăn tổng cộng có ba loại, Địa Tham, Thôn Vực, Hư Không, Hung Bạch của chủ nhân đều không tương xứng với ba loại này.” Bồ Đào nói.
“Được rồi, chỉ có thể chờ sau này lại lớn thêm một chút, xem thử rốt cuộc là loại gì.”