Chương 1046: Huynh đệ tốt rời đi
Chương 1046: Huynh đệ tốt rời đi
Ngay sau lúc Thiên Vạn Binh tưởng tượng dẫn theo mười con rối Kim Tiên uy phong kiêu ngạo ở bên ngoài.
Thì một con rối Chân Tiên kỳ bưng một ấm trà linh đi tới.
“Có phải lại đang mơ màng con rối Kim Tiên của ngươi hay không!” Con rối Chân Tiên nói.
Thiên Vạn Binh quay đầu lại nhìn thoáng qua con rối Chân Tiên ngưng tụ tất cả tâm huyết của hắn.
“Ta đây chẳng phải là muốn cho ngươi thêm một đại ca, sau này lúc ra ngoài, cũng che chở cho ngươi thêm chút sao.” Thiên Vạn Binh cười ha hả nói.
Năm đó, dưới sự hướng dẫn của đại trưởng lão, hắn đã tạo ra con rối nhất đạo của riêng mình.
Hắn tạo ra con đường cho mình, đó chính là con rối trước mắt.
Lúc đầu hắn còn sợ sệt Tu Tiên giới bất dung.
Mãi cho đến sau này hắn nhìn thấy Tiên triều Cửu Phượng có được con rối linh trí của mình, hắn mới yên tâm.
“Bước chân quá lớn, dễ dàng kéo lùi.”
“Bây giờ ngay cả bờ vực cảnh giới Kim Tiên người còn chưa chạm đến được, đã nghĩ đến con rối Kim Tiên, không sợ đến lúc đó bản thân không khống chế được sao?” Con rối Chân Tiên vừa rót trà cho Thiên Vạn Binh, vừa nói.
“Hai chúng ta là cha con liền thể, chỉ riêng ta cố gắng thì sao, ngươi cũng phải cố gắng tu luyện.”
“Ngươi có thể chạm đến cảnh giới Kim Tiên, không có nghĩa là ta cũng có thể thăng cấp đến Kim Tiên.” Thiên Vạn Binh kéo lấy con rối Chân Tiên cười ha hả nói.
Con rối Chân Tiên trước mắt dung hợp với huyết nhục và linh hồn của bản thân, khiến đặc điểm của nó ngày càng gần gũi với Nhân tộc.
Lúc trước nhận thấy con rối sinh ra linh trí này vô thức hấp thu huyết nhục với linh hồn của mình, đúng là dọa Thiên Vạn Binh hoảng sợ.
Sau đó vội vàng dẫn theo con rối này đi tìm đại trưởng lão.
Đại trưởng lão chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, lập tức nói: “Không sao, ngươi cứ xem như có thêm một con rối phân thân là được.”
Sau đó lại thôi diễn một bí pháp con rối cho Thiên Vạn Binh.
“Ta luôn lắng nghe bài giảng ngàn năm của đại trưởng lão ở trong cơ thể ngươi, hưởng lợi vô cùng.”
“Nhưng chỉ là vì ngươi nghèo, không lấy được Tiên khoáng cấp bậc Hậu thiên linh bảo, dẫn đến năng lực chịu đựng trung tâm của ta có hạn, không chạm tới cảnh giới Kim Tiên được, ngươi nói chuyện này có thể oán ta sao?”
“Trước kia còn ổn, nghèo thì có nghèo một chút, hiện tại lại mang theo cái mông nợ nần, vốn định đợi ngươi mở học viện giàu có có thể có Tiên khoáng thăng cấp.”
“Hiện tại nhìn biểu cảm của ngươi, ngươi một lòng muốn mua con rối Kim Tiên, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thăng cấp ta.”
Nghe được lời của con rối Chân Tiên nhà mình, Thiên Vạn Binh có chút lúng túng nói: “Sao có thể, từ khi ngươi sinh ra, ta đối đãi ngươi như con trai.”
“Thân là một người cha ruột, sao không đưa thứ tốt cho con trai mình chứ.” Thiên Vạn Binh cười đuổi con rối Chân Tiên đi.
“Ha ha!” Con rối Chân Tiên xem như nhìn thấu Thiên Vạn Binh.
Sau khi con rối Chân Tiên rời đi, trong tay Thiên Vạn Binh lại có thêm một đóa hoa nhỏ, hắn ngắt từng cánh hoa đồng thời miệng lẩm bẩm.
Nuôi con trai, mua con rối Kim Tiên, nuôi con trai, mua con rối Kim Tiên.
Cho đến khi cánh hoa cuối cùng là nuôi con trai.
“A, nhất định là ta đã lấy nhầm hoa rồi!” Sau đó lại lấy ra một đóa hoa nhỏ, cánh hoa cuối cùng là mua con rối Kim Tiên, lúc này Thiên Vạn Binh mới hài lòng gật đầu.
Mấy năm nay, bởi vì Thiên Vạn Binh nghèo, con trai con rối này của hắn cũng được tính là một nguyên nhân.
Bởi vì nó quá biết ăn Tiên khoáng, chỉ riêng Tiên khoáng nó ăn đã có thể luyện ra năm con rối Chân Tiên.
Trên một cự hồ ngoài Ẩn Linh môn, Từ Phàm được huynh đệ tốt của hắn gọi qua đây.
“Từ đại ca, có lẽ ta phải đi rồi.” Mặt Vương Vũ Luân không nỡ nói.
Từ Phàm hiểu được huynh đệ tốt nói là có ý gì, nên gật đầu nói: “Nên đến ắt sẽ đến, yên tâm đi, ta sẽ khiến bên tông môn yên ổn.”
Một ngọc phù chú tản ra Huyền Hoàng chi khí xuất hiện trong tay Vương Vũ Luân.
“Cái này có thể triệu hoán phân thân của thê muội ta, vốn định thêm mấy phù chú như vậy, đáng tiếc cuối cùng ta nể mặt, nên chỉ lấy một cái.”
“Từ đại ca dùng trước đi, đợi đến khi có cơ hội ta sẽ lấy thêm cho ngươi.” Vương Vũ Luân nói xong, đặt ngọc phù chú tản ra Huyền Hoàng chi khí vào trong tay Từ Phàm.
Từ Phàm lập tức nước mắt lưng tròng, không nỡ nói đến chuyện tình cảm, huynh đệ tốt làm cũng tốt quá rồi.
“Cuộc chia ly này không biết sẽ bao nhiêu năm, đợi sau khi ta có thực lực, sẽ đi thăm ngươi.” Từ Phàm nói xong lấy ra ba mươi Huyền Hoàng chi khí.
“Ngươi hãy cầm lấy ba mươi Huyền Hoàng chi khí này, nhà nghèo phú lộ.”
“Có mềm đến đâu, đại ca cũng không thể để ngươi ăn cơm mềm ở phương diện này được.” Từ Phàm chân thành nói.
“Từ đại ca!!!”
“Vũ Luân!!!”
Hai người họ nhìn nhau, đều là tình cảm tương tư không rời.
Dù tình huynh đệ có sâu sắc hơn nữa, nên đi thì vẫn phải đi.
Từ Phàm đứng bên ngoài tông môn, phất phất tay với phu thê Vương Vũ Luân đang đi xa.
Lúc này, bóng dáng của một thiếu nữ xuất hiện trên bầu trời.
Đầu tiên là nhìn Vương Vũ Luân, sau đó lại nhìn về phía Từ Phàm.
“Tỷ phu, đi thôi!”
Phu thê Vương Vũ Luân nhìn Từ Phàm đang phất tay, sau đó biến mất giữa thiên địa.
“Đừng ủ rũ nữa, cha ngươi đi kết nhân quả tiền kiếp chứ không phải là ra chiến trường.” Từ Phàm nhìn Vương Hướng Trì bên cạnh nói.
“Sư phụ, khi nào thì cha ta có thể trở về?” Vương Hướng Trì im lặng một lúc rồi hỏi.
“Vi sư cũng không biết, có lẽ ít nhất phải vạn năm.” Từ Phàm nhìn phương hướng Vương Vũ Luân biến mất nói.
Vương Hướng Trì gật đầu, mặc dù có luyến tiếc, nhưng hắn biết có một số việc vẫn phải làm.
Sau khi tiễn biệt phu thê Vương Vũ Luân rời đi, toàn bộ Ẩn Linh môn lại trở lại trạng thái hàng ngày, chỉ là trên cự hồ lại thiếu đi một người cô đơn ngồi câu cá.
Không lâu sau, đại ca tốt của Từ Phàm đến thăm.
“Vương lão đệ đi rồi sao?” Ông lão tóc trắng hỏi.
Sau khi hắn nghe được tin tức này mới dám đến Ẩn Linh môn tìm huynh đệ tốt.
“Đi một tháng rồi.” Từ Phàm gật đầu nói.
Nghe Từ Phàm nói, ông lão tóc trắng thở phào nhẹ nhõm.
“Lão ca sợ hãi như vậy, khoảng thời gian này chưa từng tính toán cho mình sao?” Từ Phàm nhìn vẻ mặt ông lão tóc trắng cười hỏi.
Đối với người có nhìn thấu bên ngoài vô hạn, không gì là không thể tính toán.
“Gần đây đang bổ sung sự thiếu hụt trước đó, chuẩn bị thăng cấp lên Kim Tiên.”
“Lúc trước đã tính toán cho bản thân, sau khi gặp lão đệ, vượt qua đại kiếp nạn thì có tướng tề thiên vĩnh hằng, ở giữa có chút khó khăn trắc trở không đáng lo.” Ông lão tóc trắng xua tay không quan tâm nói.
“Cuối cùng lão ca cũng hiểu phải thăng cấp Kim Tiên rồi, còn bổ sung thiếu hụt là sao?” Từ Phàm tò mò hỏi.
“Đều là trước đây bồi dưỡng đồ đệ, xem bói quá độ nên mệnh lý thiếu hụt.”
“Cần bổ sung lại máu đã từng nôn, thân thể đã tiêu hao của trước kia.” Ông lão tóc trắng hơi đau đầu nói.
“Bổ sung khí huyết mệnh lý, sợ là cần thần đan mà Luyện Đan Thần sư luyện ra mới được.” Từ Phàm suy nghĩ rồi nói.
Hắn thỉnh thoảng cũng sẽ luyện ra một số thánh đan chữa thương cứu mạng cho lúc cần thiết ở trong tông môn, cho nên tay nghề luyện đan không có mai mòn.
“Xem ra lão đệ cũng là người trong nghề, hiện giờ có thánh dược của Luyện Đan Thần sư, chỉ là Luyện Đan Thần sư không dễ tìm.” Ông lão tóc trắng thở dài nói.
“Lão ca có đan phương thần đan bổ sung thiếu hụt không?”
“Chuẩn bị tiêu hao bao nhiêu Huyền Hoàng chi khí để mời Luyện Đan Thần sư?”