Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 1081 - Chương 1081: Đàm Phán

Chương 1081: Đàm phán Chương 1081: Đàm phán

Một chiếc lồng được ngưng tụ bởi khí vận công đức của Nhân tộc vây chặt quả cầu lông Thiên Ma vực ngoại.

Cuối cùng Từ Phàm trở về trong bản thể.

Cự hồ, Từ Phàm ngồi trên Diệp Thiên chu, mặc cho thuyền cô độc đi theo chiều gió.

Hắn nghĩ tới câu nói cuối cùng của Đại La trưởng lão Vạn Thánh Tiên môn nói với hắn.

“Nếu như lúc bình thường, chúng ta sẽ không quan tâm những ân oán giữa Ẩn Linh môn ngươi và Long tộc.”

“Nhưng hiện tại đã khác, chính là nhân dịp Nhân tộc của Mộc Nguyên Tiên giới gặp lúc nguy nan, lúc này lại không đoàn kết, lại không ngưng tụ khí vận, rất dễ dàng bị những dị tộc kia lợi dụng, công phá từng phương diện một.”

“Cho nên nói thời khắc này quan trọng, các thế lực lớn của Nhân tộc nhất định phải cùng nhau gánh vác.”

Nếu vào lúc này còn không thể hiện thực lực Nhân tộc Tiên giới của mình thì sẽ bị Nhân tộc của Tiên giới khác cười chê.

“Cho nên nói, dù là đến lúc đó Tổ Long của Long tộc thật sự đến Mộc Nguyên Tiên giới.”

“Các thế lực lớn bên ngoài chúng ta, cộng thêm Chuẩn Thánh, còn có thể ứng phó.”

Từ Phàm nghe được những lời này, phản ứng đầu tiên không phải là cảm động mà là phiền phức.

Nếu như các thế lực lớn của Nhân tộc thật sự làm như vậy, vậy nhân quả mà hắn nợ sẽ lớn.

Đến lúc đó, cuộc chiến giữa Nhân tộc và các đại dị tộc, chính mình một phương nhất định phải toàn lực ra tay, muốn núp ở phía sau mò cá là không thể nào.

“Nếu như đến lúc đó Tổ Long thật sự bị bọn họ chặn lại, vậy là chuyện lớn rồi!”

“Đến lúc ngăn chặn các đại dị tộc, trợ giúp Nhân tộc của Mộc Nguyên Tiên giới trỗi dậy, thống nhất Tiên giới, những tính toán này đều là việc của Ẩn Linh môn.” Từ Phàm thưởng thức trà vừa suy tư nói.

Mặc dù những chuyện này không tính là việc khó gì đối với tương lai của Ẩn Linh môn, chỉ cần có đủ thời gian, những chuyện này đều sẽ hoàn thành thuận theo tự nhiên.

Nhưng những điều này lại không hợp với tôn chỉ của tông môn hắn, hiện tại, Ẩn Linh môn càng thích hợp nấp sau các thế lực lớn của Nhân tộc làm hậu phương, lặng lẽ lớn mạnh.

“Có đôi khi được đối đãi quá nhiệt tình cũng không phải chuyện gì tốt!”

Lúc này một hình bóng xuất hiện bên trên chiếc thuyền cô độc của Từ Phàm.

“Hễ ta đến Ẩn Linh môn thì nhìn thấy ngươi ở đây, có phải là gặp chuyện khó gì không.”

“Để lão ca nói một câu!” Ông lão tóc trắng ngồi cười ha hả nói.

Đầu tiên, Từ Phàm rót cho ông lão tóc trắng một chén trà, sau đó kể lại một lần chuyện Đại La trưởng lão của Vạn Thánh Tiên Môn.

“Ta biết ý của lão đệ.”

“Nhưng có đôi khi, có một số việc trốn không thoát.” Ông lão tóc trắng ung dung nói, dường như nhớ lại cái gì.

“Lão đệ, ngươi có biết lão ca sống bảo lâu trên cái Tiên giới này.”

“Có lẽ là sống ba mươi triệu năm!” Từ Phàm nói.

Hắn từng để Bồ Đào tính qua, căn cứ thời gian và sự tích xuất hiện trong Thư Linh Thánh Giả, đại khái là nhiều thời gian như vậy.

“Lão đệ ít tăng thêm một số không, trước đó khi không có Thư Linh, ta luôn dạo chơi trong các đại Tiên giới.”

“Trong thời gian lâu như vậy, lão ca nhìn thấy sự nổi lên và tàn lụi của vô số thiên tài.”

“Thịnh suy của vô số thế lực.”

“Cho nên đối với tình hình hiện tại của lão đệ, đề nghị của lão ca là thuận thế mà làm.”

“Có một số việc trốn không thoát.” Ông lão tóc trắng nói.

“Ta cũng hiểu đạo lý này nhưng có một chút không quen.”

“Những thế lực lớn của Nhân tộc kia, không nên thờ ơ lạnh nhạt, thậm chí có thể sẽ bỏ đá xuống giếng.” Từ Phàm nói.

“Khẳng định đại lão trưởng lão của Vạn Thánh Tiên Môn khẳng định cũng từng giải thích qua với ngươi, lão ca ở đây vẫn phải nói với ngươi một tiếng.”

“Những tiên môn đã được truyền thừa kia hàng chục, hàng triệu năm, ngươi nghĩ bọn họ quá nông cạn.” Ông lão tóc trắng vừa cười vừa nói.

“Chính xác là ta khinh thường bọn họ.” Từ Phàm tự giễu cười một tiếng nói.

“Lần này ta tới là muốn chia sẻ thông tin với lão đệ.”

“Vị Thông Thiên Kim Tiên kia được cứu về, chỉ là tiên hồn bị hao tổn nghiêm trọng, cần tĩnh dưỡng.”

“Một khoảng thời gian tiếp theo, Tiên giới có thể sẽ loạn một chút.”

“Những Đại La và Chuẩn Thánh của dị tộc kia không có khả năng để vị Thông Thiên Kim Tiên này hồi phục, sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp diệt trừ hắn.”

“Khoảng thời gian này, lão đệ tốt nhất chú ý một chút, phòng ngừa những Long tộc kia thừa dịp làm loạn đánh lén tông môn các ngươi.” Ông lão tóc trắng nói.

“Đa tạ lão ca đã bảo.” Từ Phàm gật đầu nói.

Hai người cứ lẳng lặng ngồi trên thuyền, nếm trà như vậy.

“Lão ca, ba trăm triệu năm này, có phải ngươi đã đi hết phần lớn vùng đất của Tam Thiên giới phải không?” Từ Phàm đột nhiên hỏi.

“Ta đã từng có ý nghĩ như này, nhưng phát hiện ba ngàn giới quá lớn, muốn đi đến toàn bộ, thời gian lại không đủ.” Ông lão tóc trắng cười ha hả nói.

Đúng vào lúc này, thiên địa nơi này đột nhiên chìm vào trong tăm tối.

Trên bầu trời xuất hiện mây đen, bao phủ cả cương vực của Nhân tộc.

Tất cả mọi người đứng bên dưới mây đen, tất cả đều cảm giác trong lòng đè ép một tòa núi lớn, hơn nữa càng ngày càng nặng.

“Đây có lẽ là Chuẩn Thánh của Nhân tộc chúng ta đối mặt với Chuẩn Thánh của dị tộc khác.”

“Lão đệ không cần lo lắng, giữa các Chuẩn Thánh sẽ không đánh nhau thật.” Ông lão tóc trắng an ủi nói.

Sau đó, mây đen trên bầu trời bắt đầu chấn động giống như đại yêu sắp xuất thế.

“Nhìn bộ dáng này có lẽ là Chuẩn Thánh của Yêu tộc.”

Đúng vào lúc này, từ trên mây đen, từng đường kim quang bắn xuống.

“Chuẩn Thánh của tộc Cổ Thần cũng tới.”

“Ta đoán có lẽ Chuẩn Thánh của tộc Mộc Nguyên cũng đến.” Ông lão tóc trắng nhìn lên bầu trời gợn sóng nói.

“Nhiều Chuẩn Thánh tập hợp ở cương vực của Nhân tộc như vậy, có lẽ là đàm phán.”

“Kết quả xấu nhất chính là vị Thông Thiên Kim Tiên kia bị Chuẩn Thánh các tộc phong ấn.”

“Vì sao lão ca chắc chắn như thế!” Từ Phàm thắc mắc hỏi.

“Đó là chuyện giữa các chủng tộc với nhau, những năm này ta thấy nhiều rồi.”

“Nói Nhân tộc chúng ta đối mặt với nguy cơ, nhưng với ta, tỉ lệ bị diệt vong vẫn rất nhỏ, nhưng không phải không có.”

“Ta đoán hiện tại Chuẩn Thánh của Nhân tộc chúng ta hẳn là ỷ vào chiến lực tự thân uy hiếp Chuẩn Thánh khác.”

“Nếu Nhân tộc bị diệt thì hắn liền sẽ hủy bỏ khế ước Chuẩn Thánh, đến lúc đó ai cũng đừng nghĩ tốt hơn.”

Lúc này, bên trên Thần Sơn thuộc cương vực của Nhân tộc.

Một ông lão tóc trắng dài ba ngàn trượng đang chỉ vào mấy vị Chuẩn Thánh dị tộc kia mà mắng to.

“Nhìn Nhân tộc ta cường thịnh, tới diệt manh mối là xong.”

“Mấy đại tộc diễn kịch thì có thể.”

“Thế nhưng, các ngươi thấy Chuẩn Thánh của Nhân tộc ta đã vẫn lạc, thì giống như chó thấy phân.”

“Còn thực sự nghĩ là liên hợp lại diệt Nhân tộc ta!”

“Tiểu Mộc Nhân, bốn trăm triệu năm trước, ngươi quỳ trên mặt đất cầu xin ta như nào, lúc trước một tộc Mộc Nguyên các ngươi tiện tay liền có thể bị ta tiêu diệt, nhưng cuối cùng ta vẫn thả một tộc Mộc Nguyên các ngươi một con đường sống.”

“Lương tâm của ngươi bị chó ăn mà!”

“Còn nữa, con gấu ngu ngốc Cổ Thần ngươi, ngươi thật sự cho rằng kết hợp với hai con quỷ đó thì có thể hủy diệt ta?”

“Ta nói lời này, thật sự muốn diệt Nhân tộc ta, vậy ta trực tiếp lật bàn, ai cũng đừng nghĩ dễ qua.”

Ông lão tóc trắng ba ngàn trượng nói, bên trong mái tóc trắng có từng sợi tóc trắng bắt đầu trở nên đỏ tươi.

“Nếu như các ngươi cảm thấy, vài kẻ các ngươi liên thủ là có thể trấn áp ta thì hiện tại có thể thử một chút.”

“Để ta nhìn xem những năm này các ngươi trưởng thành chưa?”

Tóc trắng chuyển sang màu máu càng ngày càng nhiều, khí thế trên người Chuẩn Thánh Nhân tộc tỏa ra càng ngày càng khổng lồ.
Bình Luận (0)
Comment