Chương 1106: Phong ấn
Chương 1106: Phong ấn
“Ta sợ quá đi!”
Trong tinh vực vang lên âm thanh châm chọc của Từ Phàm.
Lúc này, một bóng dáng mờ ảo rất lớn của Chân Long ngửa mặt lên trời rống dài, phun ra luồng ánh sáng Hỗn Độn ẩn chứa hủy diệt đại đạo từ trong miệng.
Nơi ánh sáng Hỗn Độn đi qua, mọi thứ đều biến thành trạng thái hư vô.
Ngay lúc sắp tiếp xúc với vòng bảo hộ tông môn, bốn Chân Long Đại La xem chiến ở đằng xa lập tức căng thẳng thần kinh.
Bọn họ biết, nếu Ẩn Linh môn không dùng con át chủ bài đó, thì toàn bộ Ẩn Linh môn chỉ có kết cục bị hủy diệt.
Bốn Chân Long Đại La đang đợi, đợi phân thân tạm thời của Thánh Nhân đó xuất hiện.
Chỉ cần xuất hiện, bọn họ sẽ lập tức trở về Mộc Nguyên Tiên giới.
Để có thể trở về trong nháy mắt, bốn Chân Long Đại La đã phải trả cái giá không nhỏ.
Lúc này, mặt Từ Phàm không gợn sóng, nhẹ nhàng vươn tay, chỉ thấy một khe nứt không gian khổng lồ xuất hiện trong tinh vực, nuốt chửng ánh sáng hủy diệt đó.
Sau đó, một cái đầu khổng lồ nhô lên ở phía sau Ẩn Linh đảo.
Cuối cùng là đôi mắt khổng lồ như nhật nguyệt.
Toàn bộ Ẩn Linh môn còn không lớn bằng đồng tử của người khổng lồ đó.
Sau đó, nửa trên của người khổng lồ nâng lên.
“Thiên Thủ Hư Tượng?” Đệ tử tu tiên thuật ở tông môn nhìn Thiên Thủ Hư Tượng lẩm bẩm nói.
Mỗi cánh tay của Thiên Thủ Hư Tượng đều lớn hơn bóng dáng mờ ảo của Chân Long.
“Thích lớn đúng không, ta cho ngươi cái lớn hơn.”
Từ Phàm nói xong, Thiên Thủ Hư Tượng phía sau Ẩn Linh đảo vươn một cánh tay ra trực tiếp bắt lấy bóng dáng mờ ảo của Chân Long khổng lồ.
Sau đó, bốn cánh tay đồng thời vọt về phía sâu trong tinh vực.
Lúc đầu Từ Phàm còn muốn chơi một chút, thể hiện mạnh hiếp yếu để bốn Chân Long Đại La đó vui vẻ một chút.
Nhưng sau đó cảm giác được kế hoạch của bốn Chân Long Đại La, nên cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Sau khi Chân Long Đại La cầm đầu nhìn thấy Thiên Thủ Hư Tượng dâng lên, dứt khoát hạ lệnh rút lui.
Cho dù Thiên Thủ Hư Tượng đó có phải là át chủ bài của Ẩn Linh đảo hay không thì đã không còn quan trọng nữa, hiện tại chạy trốn mới là quan trọng.
Chân Long Đại La cầm đầu cảm nhận được loại khí thế không cách nào địch nổi từ trên người Thiên Thủ Hư Tượng.
Ngay lúc Truyền Tống trận mà bọn họ chuẩn bị sắp khởi động, toàn bộ Truyền Tống trận như bị rút cạn năng lượng, không có bất kỳ phản ứng gì.
“Thực hiện kế hoạch chu đáo đó, chỉ tiếc là ngươi đã quên một điều.”
“Các ngươi có thể phong tỏa không gian tinh vực này thì ta cũng có thể.”
Âm thanh của Từ Phàm vừa dứt, bốn bàn tay to của Thiên Thủ Hư Tượng đã xâm nhập sâu vào trong tinh vực, trực tiếp bắt lấy bốn Chân Long Đại La.
Bốn Chân Long Đại La điên cuồng giãy dụa như cá chạch sắp chết trong lòng bàn tay của Thiên Thủ Hư Tượng.
Nhưng dù giãy dụa thế nào cũng không thể lay động được Thiên Thủ Hư Tượng.
Lúc này, do Thiên Thủ Hư Tượng xuất hiện, tinh vực có Ẩn Linh đảo bắt đầu không ổn định.
Giống như khu vực này không thể chịu đựng được sự xuất hiện của Thiên Thủ Hư Tượng trong thời gian dài.
“Sao phiến tinh vực này lại yếu ớt như vậy.” Từ Phàm nhíu mày nói.
Sau đó, Thiên Thủ Hư Tượng tại không gian tinh vực này sắp sụp đổ, dùng bốn thuật phong ấn đại bản nguyên, phong ấn bốn Chân Long Đại La lại.
Cũng phong ấn mối quan hệ giữa bọn họ với dòng sông thời gian.
Trong pháp trận phong ấn đại bản nguyên, bốn Chân Long Đại La hoảng sợ nhìn Từ Phàm trong Ẩn Linh môn.
Bọn họ thật sự không ngờ Thiên Thủ Hư Tượng được bọn họ coi là không thể chống cự lại được đại trưởng lão Ẩn Linh môn triệu hoán ra.
Sau đó, bọn họ lại nghĩ đến đại trưởng lão này, lập tức hoảng loạn.
“Long tộc ta có mười Tổ Long chính thống, tất cả đều có thực lực cấp bậc Thiên Tôn.”
“Chúng ta có thù, ngươi có thể giết, nhưng không thể làm nhục.” Chân Long Đại La cầm đầu điên cuồng rống to, Chân Long Đại La bị ăn thịt đều có danh có họ ở ba ngàn giới.
Kể từ khi Long tộc ra đời, Chân Long Đại La bị ăn thịt chưa đến mười con.
Hơn nữa mỗi một Chân Long Đại La có danh thật đều sẽ được nhắc đến khi được dạy dỗ ở Long tộc.
Bốn Chân Long Đại La, mỗi con đều bị phong ấn trong một viên cầu với đường kính mười trượng.
Bọn họ cũng đều biến thành rắn nước với kích cỡ ngang nhau.
Từ Phàm nhìn Chân Long Đại La hoảng sợ đến cực hạn, không khỏi nở nụ cười.
Luận thực lực, thực lực của bốn Chân Long Đại La này chẳng là gì so với Đại La thánh giả, chỉ là miễn cưỡng thăng cấp đến Đại La mà thôi.
“Bây giờ các ngươi biết sợ rồi sao, ta vẫn thích dáng vẻ kiêu ngạo vừa nãy của các ngươi hơn.”
“Hôm nay Ẩn Linh môn các ngươi sẽ bị diệt tại đây, giọng điệu đó, thái độ kiêu ngạo đó khiến ta rất thích.”
“Các ngươi rống thêm mấy câu nữa đi, nói không chừng ta vui sẽ thả các ngươi ra.” Từ Phàm híp mắt nhìn bốn Chân Long Đại La.
Nghe Từ Phàm nói, mặc dù Chân Long Đại La cầm đầu vẫn còn chút hoảng loạn, nhưng cảm xúc đã ổn định.
“Cá lớn nuốt cá bé, ngươi mạnh bọn ta yếu, cho nên bây giờ ngươi có tư cách đùa giỡn bọn ta.”
“Nhưng ta muốn nói, ngươi có biết ăn một Chân Long Đại La sẽ có hậu quả gì không?” Chân Long Đại La nhìn về phía Từ Phàm, biểu cảm rất nghiêm túc.
“Hậu quả gì, ăn con thứ nhất còn muốn ăn con thứ hai?” Khóe miệng Từ Phàm lộ ra tia mỉm cười.
“Tổ Long chính thống của tộc ta sẽ ra tay, thật sự sẽ ra tay.”
“Tổ Long cấp bậc Thiên Tôn, hy vọng đại trưởng lão hãy suy nghĩ thật kỹ.” Chân Long Đại La cầm đầu khuyên nhủ.
“Đây quả thực là một vấn đề, nhưng trước khi nghiên cứu vấn đề này, ta muốn làm rõ một chuyện.”
Lúc này, bên cạnh Từ Phàm xuất hiện một Truyền Tống trận.
Một luồng linh quang hiện lên, Tiêu Lạc Phàm xuất hiện.
“Ca ca của đệ tử tông môn ta bị các ngươi dẫn đi đâu rồi.” Từ Phàm nhìn Chân Long Đại La cầm đầu nghiêm túc nói.
Chân Long Đại La ngây ra, trò này chẳng phải chỉ là một cái cớ thôi sao? Sao lại xem là thật vậy?
Nhìn Chân Long Đại La ngây ra, Từ Phàm buông bỏ chất vấn.
Trực tiếp vươn một bàn tay ra, bắt Chân Long Đại La xuyên qua trận phong ấn đại bản nguyên.
“Thấy ngươi cũng không nhớ ra, nên ta chỉ đành soát hồn.”
Chân Long Đại La biến nhỏ bị Từ Phàm bắt như bắt cá chạch ba tấc, trực tiếp nắm trong lòng bàn tay.
Một luồng linh quang tử sắc chui vào ấn đường của Chân Long Đại La.
“Graoo!”
Chân Long Đại La lập tức đau đớn kêu lên, toàn thân rồng điên cuồng giãy dụa trong lòng bàn tay Từ Phàm.
Nhưng dù có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay của Từ Phàm.
Cho đến nửa canh giờ sau, Từ Phàm mới buông tay ra.
Lúc này, ánh mắt Từ Phàm ngày càng lạnh, trận phong ấn đại bản nguyên phong ấn bốn Chân Long Đại La cũng hóa thành cầu băng.
“Long tộc, dám làm vậy với Nhân tộc ta.”
“Đây là tin tức của ca ca ngươi, ngươi hãy xem đi.” Từ Phàm đặt một điểm linh quang vào trong lòng bàn tay Tiêu Lạc Phàm.
Tiêu Lạc Phàm lập tức ấn linh quang đó vào trong ấn đường của mình.
Sau khi Tiêu Lạc Phàm đọc xong tin tức của ca ca, cả người bắt đầu run rẩy, biểu cảm dần trở nên sụp đổ.
“Đây là mệnh lệnh đại bổn cung Long tộc hạ cho bọn ta, không liên quan đến ta.” Nhìn thấy ánh mắt Từ Phàm lạnh lẽo, Chân Long Đại La vội vàng giải thích.
“Không liên quan sao? Hay cho câu không liên quan!”
“Xem ra Long tộc các ngươi vẫn chưa hiểu thế nào là chọc người.”