Chương 1118: Thái Thủy môn
Chương 1118: Thái Thủy môn
Sau khi bước vào sơn môn là một đạo trường rộng lớn.
Từ Phàm nhìn thấy mấy đệ tử Thái Thủy môn đang luận bàn trong đạo trường.
Mặc dù đều là Hợp Thể kỳ, nhưng Từ Phàm cảm thấy chiến lực mà bọn họ thể hiện có thể có bảy phần nếu bản thân cùng cấp bậc.
“Hoan nghênh Hoàng Sơn trưởng lão trở về tông môn, xin ngươi hãy ban quyền hạn cho vị khách tạm thời bên cạnh.”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Từ Phàm nhìn về phía giọng nói đó, dường như nhìn thấy một nữ nhân dung hợp tất cả vẻ đẹp của Nhân tộc.
“Trao quyền đệ tử nội môn tạm thời.” Hoàng Sơn nhẹ nhàng nói.
Sau đó lại quay đầu nhìn về phía Từ Phàm.
“Đại trưởng lão đừng lo lắng, để ta dẫn ngươi đi dạo một vòng trong Thái Thủy môn rồi đưa ngươi trở về Mộc Nguyên Tiên giới.” Hoàng Sơn nói.
“Tất nhiên là ta có thể tin tưởng Hoàng Sơn tiền bối.” Từ Phàm cười gật đầu nói.
Hắn đã nhận được những tin tức của Thái Thủy môn từ chỗ của Bồ Đào, chỉ có một câu, đó là tông môn sớm nhất và mạnh nhất của Nhân tộc.
Kể từ khi Nhân tộc ra đời đến bây giờ, đã âm thầm bảo vệ Nhân tộc trong ba ngàn giới, cũng mang số mệnh của toàn bộ Nhân tộc ba ngàn giới.
Chính ngay lúc này, có một cô bé với bím tóc nhỏ trông giống như búp bê sứ bay đến bên cạnh Hoàng Sơn.
“Hoàng Sơn bá bá, ngươi có mang theo quà cho ta không?” Giọng nói non nớt vang lên.
“Sao ta có thể quên quà của Vân Nhi được.” Hoàng Sơn nói xong, lấy ra một chú mèo con tỏa ra ánh sáng trắng thánh thiện, đặt nó trong vòng tay của cô bé.
“Đa tạ Hoàng Sơn bá bá!” Cô bé nói xong, vui vẻ chạy về phía xa xa.
“Hoàng Sơn tiền bối, thân phận của bé gái vừa rồi nhất định rất cao quý đúng không.” Từ Phàm nhìn thấy bóng lưng vui vẻ của cô bé nói.
“Cha là Tiên Đế, mẹ là một Thiên Tôn tự do trong ngoài giới.”
“Nhưng đều không chăm đứa nhỏ mà để ta nuôi dưỡng.” Hoàng Sơn cười ha hả nói, khí tức trên người vô cùng ấm áp.
Lúc này, hai người họ đi đến một đại điện.
“Đại trưởng lão, bây giờ có muốn tham gia khảo nghiệm nhập môn của Thái Thủy môn bọn ta hay không, dù không qua được cũng sẽ có một phần quà.” Hoàng Sơn nói.
Lúc này hiện lên trước mắt Từ Phàm hình như là một cánh cửa dẫn tới vực sâu.
“Hoàng tiền bối, quả thật ta vốn không muốn gia nhập quý tông môn, nhưng cũng không muốn đắc tội với các ngươi.”
“Cho nên khảo nghiệm thì cho qua đi, tiền bối có thể đi dạo một vòng ở nơi xuyên truyền thuyết này với ta, ta đã rất thỏa mãn rồi.” Từ Phàm suy nghĩ rồi nói.
“Không sao, chúng ta cứ xem như là kết thiện duyên, dù sao với thiên phú của đại trưởng lão, sau này ở vùng đất ngoài giới này cũng sẽ thường xuyên đến tông môn bọn ta làm khách.” Hoàng Sơn hiền hòa nói.
“Lẽ nào ngươi không muốn biết quà của Thái Thủy tông môn là gì sao?”
Một tấm gương xuất hiện trước mặt Từ Phàm, tỏa ra khí tức của Hậu thiên linh bảo.
“Đây là Hậu thiên linh bảo có thể truyền tin ở ba ngàn giới sao?” Từ Phàm nhìn tấm gương này nói.
“Chuẩn xác mà nói là pháp bảo truyền tin cấp cao nhất, luôn được miễn phí ở ba ngàn giới, miễn Huyền Hoàng chi khí của cả ngàn năm.”
“Chỉ cần đại trưởng lão có thể tham gia kiểm tra của tông môn thì sẽ tặng ngươi.” Hoàng Sơn nói.
“Bài kiểm tra nhập môn đó rất quan trọng sao?” Từ Phàm hỏi.
“Đây là bài kiểm tra mà sau này mỗi người muốn tiến vào vùng đất ngoài giới đều phải tham gia, có lợi ích rất lớn cho việc sau này ngươi tiến vào vùng đất ngoài giới.”
“Tin rằng tông môn mang số mệnh của cả Nhân tộc sẽ không lừa gạt ngươi, hắn có thể giúp ngươi hiểu rõ ba ngàn giới hơn.” Hoàng Sơn nói.
“Có tốn thời gian không, phía bên Mộc Nguyên Tiên giới vẫn còn rất nhiều chuyện, nếu tốn thời gian, đợi ta xử lý xong rồi đến tham gia bài kiểm tra này cũng không muộn.” Từ Phàm nói.
“Chỉ là trong nháy mắt mà thôi, không chậm trễ thời gian của đại trưởng lão đâu.”
Nghe Hoàng Sơn trả lời, Từ Phàm bước một bước vào bài kiểm tra nhập môn đó.
Sau đó trong nháy mắt lại đi ra, mặt mày nghiêm túc nhìn về phía Hoàng Sơn.
“Mấy thứ này đều là thật sao!”
“Đúng vậy.”
“Đưa tấm gương đó cho ta, đi với ngươi, ta cảm thấy như đang bị lừa.” Từ Phàm thở ra một hơi thật mạnh.
Hoàng Sơn cười rồi đưa tấm gương cho Từ Phàm.
“Đưa ta trở về đi, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau.”
Biểu cảm của Từ Phàm giống như bị lừa mấy ngàn Huyền Hoàng chi khí vậy.
“Có muốn ta đưa ngươi đến nơi khác xem xem không, phải biết rằng lần sau chúng ta gặp lại nhau không biết sẽ là khi nào.” Hoàng Sơn khách sáo nói.
“Nói nhanh cũng nhanh, nói chậm cũng chậm, nếu có thể, tốt nhất là đừng gặp.” Từ Phàm nói.
“Có những việc không tránh được! Ba ngàn giới chỉ là bến cảng.” Hoàng Sơn cười ha hả nói, nhìn biểu cảm của Từ Phàm như khiến hắn nghĩ đến mấy tộc yêu nghiệt lúc trước hắn tuyển vào Thái Thủy môn.
Sau khi thông qua kiểm tra của tông môn đều có phản ứng này, sau đó chẳng phải đều gia nhập vào Thái Thủy môn sao.
“Đúng rồi, trước khi đi hỏi ngươi một câu, ngươi biết đảo Vạn Thanh, vùng đất ngoài giới không?” Bỗng nhiên Từ Phàm nhớ đến gì đó nên hỏi.
“Biết, cách nơi này không xa, nhưng đã đóng cửa một thời gian dài, người ngoài không thể vào.”
“Nhưng ngươi yên tâm, đảo Vạn Thanh là nút thắt quan trọng để bảo vệ ba ngàn giới, nếu như có nhân quả dây dưa với ngươi thì cũng không phải là chuyện xấu.” Hoàng Sơn nói có ý sâu sắc.
“Ha ha!”
“Tên của chủ nhân đảo Vạn Thanh là gì.” Từ Phàm lại hỏi.
“Thanh Thu Thiên Tôn, nhưng tốt nhất ngươi nên ít đọc cái tên này ở ba ngàn giới, vì sẽ dễ gây ra tai họa.” Hoàng Sơn nói.
Chính ngay lúc này, có một âm thanh lớn truyền đến từ thần điện trên đỉnh núi.
Giống như ba ngàn đạo pháp bản nguyên, lại giống như vũ trụ sơ khai, thiên địa hỗn độn ban đầu.
Từ Phàm nghe thấy âm thanh này biểu cảm dần trở nên say sưa, như một nhạc sĩ nghe được bài hát tươi đẹp nhất thế gian.
“Thánh Nhân truyền đạo mỗi tháng một lần, muốn nghe thì có thể liên lạc ta bằng tấm kính đó, ta sẽ dẫn ngươi qua đó nghe.” Hoàng Sơn cười nói.
“Tạm biệt, không bao giờ gặp lại!”
Sau khi nghe Thánh Nhân truyền đạo, Từ Phàm vẫy tay chào Hoàng Sơn, sau đó được đưa về Mộc Nguyên Tiên giới.
Trong Nghênh Khách điện, Từ Phàm nhìn kính truyền tin Hậu thiên linh bảo trong tay, chìm vào suy tư.
“Hắn trong nháy mắt đưa ta đến vùng đất ngoài giới như thế nào vậy.” Từ Phàm nghĩ mãi không ra.
Cho dù hiện tại hắn là chủ lưu đại đạo tinh thông ba ngàn giới, cũng không nghĩ ra có cách nào có thể làm được như Hoàng Sơn.
“Sư phụ, tiền bối vừa nãy biến mất cùng ngươi đâu rồi?” Từ Cương hỏi.
“Hắn đã trở về nơi hắn nên về rồi.” Từ Phàm nói xong lại chìm vào trong suy nghĩ.
Từ Phàm cảm thấy như bản thân đã bị dẫn dắt từ khi Hoàng Sơn đến đây cho đến khi đưa hắn trở về Mộc Nguyên Tiên giới.
Từ sau khi hắn tiến vào thế giới đó, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác này.
“Sư phụ có gì lo lắng, có tiện nói cho đồ nhi nghe hay không.” Từ Cương nhìn biểu cảm của Từ Phàm nói.
“Không sao, chỉ là cảm khái trong ba ngàn giới này không có thứ gì là dư thừa cả.” Từ Phàm có cảm giác.
Bây giờ cảm giác của Từ Phàm cứ như kinh doanh một công ty đang thuận buồn xuôi gió trong thành nhỏ.
Bỗng nhiên có một ngày, có năm trăm người đến tìm hắn, chỉ vào năm trăm người còn lại rồi nói với Từ Phàm: “Nhìn đi, đây chính là đối thủ sau này của ngươi.”