Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 1141 - Chương 1141: Huynh Đệ Tốt

Chương 1141: Huynh đệ tốt Chương 1141: Huynh đệ tốt

Một chiếc cự chu khổng lồ từ nơi xa bay tới, toàn thân thuyền đều là màu ngọc bạch.

Trên boong thuyền ngọc có một vị Chuẩn Thánh Nhân tộc đứng đó.

“Chủ nhân, ta tới cứu ngươi!”

Chỉ thấy trong tinh vực xuất hiện một cự thủ, trực tiếp đánh bay con Tổ Long kia.

Ngay sau đó, trong không trung xuất hiện một thanh trường thương, trực tiếp xỏ xuyên qua từ đầu tới đuôi chân thân Tổ Long.

Thời gian đại đạo vây khốn Từ Phàm cũng thuận thế biến mất.

Một vị Chuẩn Thánh nửa quỳ trước mặt Từ Phàm nói: “Chủ nhân, thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin trách phạt!”

Nhìn Chuẩn Thánh Nhân tộc cứu giá trước mắt, trên mặt Từ Phàm bỗng xuất hiện biểu tình cực kỳ rối rắm.

Ngươi là ai? Ngươi đang làm gì? Ngươi có bệnh hả?

Trong không trung xuất hiện một chiếc đồng hồ đá, thời gian phía trên nhẹ nhàng quay về trước một khắc.

Ngay tức khắc, trường thương trên chân thân Tổ Long Long tộc biến mất, xuất hiện ở cách đó không xa.

Một đôi mắt rồng nặng nề nhìn Từ Phàm cùng vị Chuẩn Thánh Nhân tộc kia, theo sau đuôi rồng vung lên, lập tức bay về hướng nơi sâu trong tinh vực.

Từ Phàm vươn tay muốn ngăn Tổ Long lại.

Ngươi đừng đi, chuyện của ngươi còn chưa xong mà, thù lớn như vậy coi như xong rồi?

“Từ Phàm, Long tộc ta và ngươi không chết không ngừng!”

Nơi sâu trong tinh vực trong truyền đến tiếng rống giận của Tổ Long.

Chuẩn Thánh Nhân tộc nửa quỳ trước mặt Từ Phàm đứng dậy, thu hồi trường thương, ném mạnh về hướng Tổ Long trốn đi.

Nơi xa vang lên tiếng kêu thảm thiết của Tổ Long, nhưng ngay sau đó liền biến mất không thấy.

“Chủ nhân, thuộc hạ cứu giá chậm trễ.” Chuẩn Thánh Nhân tộc lại nửa quỳ lần nữa nói.

Từ Phàm có chút cô đơn buông xuống cánh tay đang vươn ra.

“Ngươi là ai, vì sao lại nhúng tay vào chuyện giữa ta và Long tộc ?” Vẻ mặt Từ Phàm lạnh nhạt hỏi.

Bởi vì ngay vừa nãy hắn phát hiện, bên ngoài quang đoàn phù văn đại biểu cho hệ thống trong cơ thể lại thêm lên một tầng phù văn.

“Ta là người được chủ nhân Vương Vũ Luân phái tới cứu ngài.”

“Hiện tại Ngọc Giới chu tạm thời nghe theo mệnh lệnh chủ nhân.” Chuẩn Thánh Nhân tộc cung kính nói.

“Vậy bây giờ ta là chủ nhân của ngươi, mệnh lệnh gì của ta ngươi đều có thể nghe theo đúng không?” Từ Phàm hỏi.

“Đương nhiên rồi, phục vụ quên mình vì chủ nhân chính là sứ mệnh của ta.” Chuẩn Thánh Nhân tộc kia nói.

“Hiện tại ta lệnh cho ngươi, lập tức, ngay lập tức, trở lại bên cạnh huynh đệ Vương Vũ Luân của ta.” Từ Phàm cắn răng nói.

“Tuân lệnh, chủ nhân.”

Nhân tộc Chuẩn Thánh kia nói xong liền biến mất, theo sau, ngọc chu cũng đổi hướng bay về Tiên triều Đại Chu.

Trong tinh vực chỉ dư lại một mình Từ Phàm, mặt đầy cảm giác chán nản.

“Haiz ~”

“Nhân sinh vô thường ~”

Từ Phàm nói, lấy ra một chiếc linh chu bay về hướng Mộc Nguyên Tiên giới.

Hắn muốn kêu Tổ Long Long tộc trở về, nói rằng Chuẩn Thánh Nhân tộc kia đã bị đuổi đi, chúng ta lại có thể đánh thêm lần nữa.

Nhưng hệ thống trong cơ thể mới nhiều thêm một tầng phù văn, Từ Phàm cảm giác nếu lừa lão bạch long kia rút nữa, phỏng chừng không rút ra được.

Trong Ẩn Linh môn, tất cả mọi người đều sốt ruột chờ Từ Phàm trở về.

Tuy rằng bọn họ tin tưởng Từ Phàm có thể chống lại Tổ Long, nhưng uy áp của Chuẩn Thánh Long tộc, không ai dám coi khinh.

Một bóng dáng xuất hiện trong tiểu viện.

“Nói cho đệ tử tông môn, nguy cơ đã được giải trừ.” Từ Phàm phân phó.

“Tuân lệnh, chủ nhân.”

“Phu quân, ta biết là ngươi sẽ không có chuyện gì.” Trương Vi Vân đi ra từ trong phòng, nhìn Từ Phàm cười nói.

“Kẻ hèn Tổ Long mà thôi, phu quân ngươi còn có thể ứng phó nổi.” Từ Phàm nói.

“Vừa nãy ta vì phu quân dùng tiên thuật bản nguyên đại kỳ nguyện, lúc phu quân cùng Tổ Long kia giao thủ, hẳn là có người trợ giúp phu quân nhỉ?” Trương Vi Vân hỏi.

“Là có một vị Chuẩn Thánh tới, do huynh đệ tốt của ta phái lại đây, sau khi đánh xong ta bảo hắn về rồi.” Từ Phàm nói.

“Vậy thì tốt rồi, đây là lần đầu ta dùng tiên thuật bản nguyên kỳ nguyện, xem ra phải vì phu quân dùng nhiều thêm vài lần nữa.” Trương Vi Vân ôm lấy cánh tay Từ Phàm, vui vẻ nói.

Mà trong lòng Từ Phàm lại cười khổ.

“Đi, vì khen thưởng cho ngươi, ta mời ngươi ăn Toàn Long yến.” Từ Phàm ôm lấy Trương Vi Vân, cười nói.

Vì chúc mừng Đại trưởng lão chống lại được Tổ Long, toàn bộ tông môn ăn mừng ba ngày.

Mà lúc này, trên không Ẩn Linh môn, mấy vị Chuẩn Thánh dị tộc đang chờ cũng sôi nổi rút đi.

Bọn họ đều đã biết kết quả chiến đấu, cũng biết có một vị Chuẩn Thánh xa lạ gọi Từ Phàm là chủ nhân.

Bên ngoài Ẩn Linh môn, Từ Phàm ngồi trên tiên chu thả câu, bên cạnh có Ông lão tóc trắng theo cùng.

“Lão đệ, ngươi chặn được Tổ Long rồi mà sao thấy ngươi không vui vẻ gì lắm vậy ?” Ông lão tóc trắng hỏi.

“Cũng không xem như không vui, chỉ là bỏ mất một cơ hội rất tốt.” Từ Phàm nói, rải vào trong hồ rải một ít thức ăn cho cá.

“Bỏ lỡ thì bỏ lỡ, lập tức nắm chắc được mới là mấu chốt.” Ông lão tóc trắng khuyên nhủ.

Từ Phàm gật đầu, tiếp tục có chút xuất thần nhìn mặt hồ.

“Nhưng lão đệ à, sau này ngươi vẫn cần cẩn thận một chút, Long tộc sẽ không bỏ qua đâu, có lẽ còn sẽ phái ra Tổ Long càng mạnh hơn tới đối phó ngươi đấy.” Ông lão tóc trắng nói.

“Đã không đáng ngại, hiện tại Ẩn Linh môn đã lập với bất bại chi địa, chỉ cần có Tiên thiên linh bảo kia ở đây, không có Long tộc nào có thể tìm được Ẩn Linh đảo.” Từ Phàm chỉ vào Ẩn Linh môn như ẩn như hiện nơi xa nói.

“Ta tin tưởng lão đệ.”

Buổi trưa, một luồng linh quang dừng trên thuyền nhỏ của Từ Phàm và Ông lão tóc trắng

Trương Vi Vân cầm một hộp đồ ăn xuất hiện.

“Ăn cơm trưa thôi, ta cảm thấy hai người các ngươi đều muốn uống một chút nên đưa rượu và thức ăn tới cho các ngươi.” Trương Vi Vân cười, đặt hai bình rượu và đồ ăn lên trên bàn bên cạnh.

“Đa tạ đệ muội.” Ông lão tóc trắng vội vàng nói, hắn có độ tán thành rất cao với này người đệ muội đột nhiên xuất hiện này.

“Không cần cảm tạ, đều là chuyện ta nên làm.”

“Ta hẹn Nguyệt Tiên buổi chiều đi Thiên Đỉnh thương hội mua đồ, không tiếp các ngươi được.” Trương Vi Vân vẫy tay với hai người nói, sau đó bay về hướng Ẩn Linh môn.

“Nhìn lão đệ và đệ muội ân ái như thế, ta cảm giác ta cũng nên tìm đạo lữ.” Ông lão tóc trắng có chút hâm mộ nói.

“Ta cho rằng lão ca độc thân lâu như vậy, không biết cô đơn chứ.” Từ Phàm thu cần, câu lên một con Thanh Linh ngư.

“Trước kia ta cũng từng có mấy đời đạo lữ, nhưng cuối cùng đều kết thúc qua loa, sau đó cũng không nghĩ tới việc này nữa.” Ông lão tóc trắng nói.

“Thật ra ta cảm thấy lão ca có thể vì mình tính ra một đạo lữ thích hợp, tốt nhất là loại người có thiên phú mạnh, có thể tu luyện đến Đại La thánh giả.”

“Như vậy mới có thể bầu bạn lâu dài với lão ca.” Từ Phàm kiến nghị.

Nghe được lời này, Ông lão tóc trắng lắc đầu.

“Trước kia thật đúng là có từng tính, nhưng lại không có kết quả.”

Từ Phàm nghe đến đó cũng gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Ngay lúc Từ Phàm tính toán cùng Ông lão tóc trắng uống chút rượu, Bồ Đào báo cáo, huynh đệ tốt của hắn thông qua pháp bảo truyền tin Tam Thiên giới liên hệ tới hắn.

“Từ đại ca, là ngươi sao!” Một bên bảo kính khác, Vương Vũ Luân kích động nói.

“Là ta. Vũ Luân, ngươi ở tiên triều Đại Chu thế nào, đa tạ ngươi phái Chuẩn Thánh lại đây cứu ta.” Từ Phàm cười nói.

“Những chuyện này đều là ta nên làm, khoảng thời gian trước ta mới có được bảo kính có thể liên thông Tam Thiên giới này, thấy được chuyện của Từ sư huynh, cho nên nắm chắc phái Chuẩn Thánh Ngọc Giới chu qua.”

“Ta đã nói với Chuẩn Thánh đó, sau này Từ đại ca chính là chủ nhân của hắn.”

“Về sau Từ đại ca cứ giữ lại Ngọc Giới chu bên cạnh dùng đi, bên ta không cần đến.”
Bình Luận (0)
Comment