Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 1153 - Chương 1153: Cự Pháo Ngũ Hành Mẫn Diệt

Chương 1153: Cự pháo Ngũ Hành Mẫn Diệt Chương 1153: Cự pháo Ngũ Hành Mẫn Diệt

“Hiện tại, bởi vì ta ở Tiên triều Đại Chu, không chỉ gặp được những thê tử ở kiếp trước của ta mà còn gặp được những kẻ thù kiếp trước.”

“Người này khủng bố hơn người kia, nền tảng là từ Chuẩn Thánh cất bước.” Vương Vũ Luân thở dài thật sâu nói.

Hắn có tài đức gì, để lấy cảnh giới Kim Tiên thừa nhận những chuyện này chứ.

“Kẻ thù? Những thê tử của ngươi không giải quyết kẻ thù cho ngươi hả?” Từ Phàm tò mò hỏi.

“Gút mắt trong đó có hơi sâu, phần lớn những kẻ thù đó đều là vì yêu sinh hận.”

“Căn cứ vào ký ức khôi phục lại khi chân ngã dần trở về, các nàng đều là người đáng thương, tuy nói có thù oán, nhưng đều không thể giết.”

“Từ đại ca, hiện tại ta đang chờ lúc ngươi có thể trấn áp tất cả, ra mặt vì ta đây.” Vương Vũ Luân nói.

“Huynh đệ, ngươi lại chờ một chút, chịu uất ức thêm một khoảng thời gian nữa vậy.” Từ Phàm có chút bất đắc dĩ nói.

“Dựa theo lộ tuyến Bồ Đào quy hoạch, tới chỗ ngươi cần ba trăm năm nữa, ngươi ở Tiên triều Đại Chu chờ ta là được.”

“Được, ta chờ Từ đại ca tới đây.”

Từ Phàm ngắt trò chuyện, không khỏi cảm khái, lão bà nhiều cũng không phải là chuyện tốt.

Lúc này hoạt động trò chơi tại Ẩn Linh môn đã bắt đầu, khắp nơi trong Nguyên giới đều là tiểu thế giới trò chơi.

Muốn chơi trò nào, trực tiếp vào tiểu thế giới tương ứng với trò chơi đó là được.

Trong những tiểu thế giới trò chơi này, nổi nhất phải nhắc đến trò chơi chiến đấu sinh tồn, ai bảo phần thưởng của trò chơi này là phong phú nhất.

Lúc này, trò chơi chiến đấu sinh tồn lần thứ nhất bắt đầu, gần như cả một nửa đệ tử trong toàn bộ tông môn cũng đều tham gia vào đó.

Vì thế Bồ Đào mở rộng thế giới ảo cảnh đến cỡ một tiên vực thuộc lãnh thổ Nhân tộc.

Hơn nữa vì thể hiện tính công bằng của trò chơi, cảnh giới của mọi người đều bị ngừng ở Chân Tiên kỳ, các hạng thuộc tính hoàn toàn nhất trí.

Vương Huyền Tâm vừa vào trò chơi đại đào sát đã nhanh chóng thích ứng với cơ thể này của mình.

“Kém hơn quá nhiều so với bản thể của ta, dùng cơ thể này, chiến lực của ta nhiều nhất chỉ có thể phát huy hơn bảy phần mười, nhưng vẫn đủ dùng.” Vương Huyền Tâm nói, bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Bởi vì lúc này có đề cập tới việc được Đại trưởng lão đơn độc chỉ điểm một trăm năm, cho nên Vương Huyền Tâm bắt đầu trở nên cẩn thận hơn.

Đúng lúc này, một đệ tử thoải mái hào phóng từ nơi xa đi về phía Vương Huyền Tâm.

“Trương sư huynh, không phải ngươi không chơi trò chơi sao?” Vương Huyền Tâm nghi hoặc hỏi.

“Vốn không muốn chơi, nhưng thấy phần thưởng trong đó có Đại trưởng lão đơn độc chỉ điểm một trăm năm, vì thế ta tới đây thử vận khí thử xem.” Trương Học Linh cười nói.

“Có hứng thú hợp tác một phen không, sau khi loại bỏ toàn bộ đệ tử trong trò chơi đại đào sát, còn lại hai người chúng ta lại quyết đấu đỉnh phong, như vậy thế nào?”

“Không cần, Trương sư huynh, ta cảm thấy một mình ta là có thể đánh qua ải, nếu không hiện tại ngươi thử một lần xem.” Vương Huyền Tâm vươn tay về phía Trương Học Linh nói.

“Tiểu tử, ôi, tuổi trẻ.” Trương Học Linh nói xong, cơ thể hóa thành một nắm cát vụn.

Vương Huyền Tâm thấy một màn như vậy, ánh mắt hơi rụt lại, vừa rồi hắn không nhìn ra đây một cơ thể giả.

Lúc này, ở ngoài ngàn dặm, Trương Học Linh ngồi xếp bằng trong một hầm ngầm chậm rãi mở mắt.

“Xem ra còn phải tốn chút thời gian đi tìm Lạc Phàm sư muội.”

Ngay sau đó, trong tay Trương Học Linh xuất hiện một chiếc mai rùa, trong mai rùa có sáu đồng tiền thượng cổ.

Lúc này, Vương Huyền Tâm vẫn trước sau như một đi về mục tiêu là khu vực hội tụ.

Ven đường đột nhiên xuất hiện các loại yêu thú tập kích và các loại tai hoạ diễn biến, tất cả đều bị Vương Huyền Tâm nhẹ nhàng tránh đi.

Những yêu thú trốn không xong thì trực tiếp bị giết chết.

Ngay lúc này, khu vực cách Vương Huyền Tâm ngoài ngàn dặm đột nhiên dâng lên một cột sáng.

Trong trò chơi chiến đấu sinh tồn, chỉ cần chạm vào được cột sáng là có thể lấy được một món tiên khí phù hợp với đại đạo của bản thân, nhưng trong một cột sáng chỉ có ba món, tới trước thì được.

Vương Huyền Tâm đổi hướng, bay về phía cột sáng kia.

Mà ở bên ngoài cột sáng, có một đội ngũ lâm thời sớm đã mai phục tốt.

“Xung quanh đây nhất định đừng có sư huynh tông môn chiến lực trước một vạn, nếu không bốn thân thể nhỏ của chúng ta, phỏng chừng phải đoàn diệt đấy.” Đội trưởng tiểu đội lâm thời đang nấp trong tối nói.

“Nấp kỹ, đừng nói chuyện, nếu cảm thấy thực lực không địch lại thì chúng ta không cần hiện thân.”

“Mục đích của tiểu đội chúng ta lần này là phần thưởng nỗ lực toàn thành viên. Ta tính rồi, chỉ cần có thể lấy được phần thưởng nỗ lực mười lần liên tục là có thể đổi một món tiên khí.” Một đệ tử khác của tiểu đội lâm thời nói.

Đúng lúc này, Vương Huyền Tâm hờ hững bay trên bầu trời về hướng cột sáng lớn.

Những đệ tử nấp trong âm thầm vừa thấy là Vương Huyền Tâm, lập tức ngưng thở, các đội viên nhắc nhở lẫn nhau đừng để lộ khí tức.

Vương Huyền Tâm đến trước cột sáng lớn, nhẹ nhàng ấn vào vùng tiếp xúc của cột sáng lớn.

Chỉ thấy một Tiên khí Ngũ Linh châu xuất hiện trong tay Vương Huyền Tâm, hắn sở tu ba trăm đạo pháp, gần như một nửa trong đó có liên quan đến ngũ hành đại đạo, cho nên Ngũ Linh châu xuất hiện có thể tăng cường uy lực của tiên thuật đại bản nguyên tiên pháp thần thông ngũ hành.

Vương Huyền Tâm thu lại Ngũ Linh châu, ngay lúc sắp rời khỏi.

Một đệ tử trên người tản ra kiếm ý vô tận xuất hiện ngay trước mặt Vương Huyền Tâm.

“Hạng Vân.” Vương Huyền Tâm có ấn tượng đại khái với đám đệ tử đứng đầu Ẩn Linh môn.

“Vương Huyền Tâm, hiện tại ngươi chính là danh nhân đấy.” Hạng Vân cười nói.

Hai người đối diện lẫn nhau, giữa sân lập tức tản ra một bầu không khí vi diệu.

Trong không trung bỗng xuất hiện một cự thủ ẩn chứa đạo Ngũ Hành hủy diệt chụp về phía Hạng Vân.

Chỉ thấy dưới sự tỏa định của cự thủ, Hạng Vân nhẹ nhàng lấy kiếm ý phá vỡ, vọt tới bên cạnh cột sáng.

“Trò chơi vừa mới bắt đầu, sư đệ đừng nóng nảy như vậy chứ.” Hạng Vân nói, đặt tay vào vùng tiếp xúc của cột sáng, một bộ kiếm trận Tiên khí xuất hiện trong tay Hạng Vân.

Bộ kiếm trận kia hóa thành Ngũ Hành Thủ Hộ kiếm trận, mang theo Hạng Vân dần biến mất ở chân trời.

Vương Huyền Tâm nhìn theo hướng Hạng Vân biến mất, trong ánh mắt có chút chờ mong.

“Hạng Vân sư huynh còn mạnh hơn lúc ta khiêu chiến với hắn cùng cảnh giới, chờ mong sau này gặp mặt.” Vương Huyền Tâm nói xong, bay về khu vực hắn đã dự đoán tốt.

Sau khi hai người đều rời đi, thành viên tiểu đội lâm thời kia mới dám đi ra.

“Làm sao mà sư huynh đệ tới người này biến thái hơn người kia thế, thật sự là không cho chúng ta chút cơ hội nào mà.”

“Miếng đất này phong thuỷ không tốt, các huynh đệ, đi, chúng ta đổi chỗ.” Tiểu đội trưởng lâm thời nói.

Đúng lúc này, trên bầu trời rơi xuống một bóng đen.

Một đám mây nấm vạn mét khổng lồ dâng lên, tiểu đội lâm thời đoàn diệt.

Chỉ thấy ở nơi ngoài mấy trăm dặm, Thiên Vạn Binh dùng tay vuốt ve một khẩu cự pháo Ngũ Hành Mẫn Diệt, có chút hưng phấn nói: “Vừa bắt đầu đã để ta mò được thứ này, phen này ta nhất định lấy hạng nhất rồi.”

“Chỉ tiếc vừa rồi Hạng Vân và Vương Huyền Tâm kia không đánh nhau, nếu không đợt này ta kiếm lớn.”

“Nhi tử, chúng ta đi, tới điểm nã pháo thứ hai, ta có dự cảm, Đại sư huynh sẽ ở nơi đó.”

“Đã lâu chưa chơi lại trò này, chơi pháo mà tay còn hơi cứng, nhất định phải lấy Đại sư huynh luyện tập, tìm lại cảm giác năm đó.” Dáng vẻ Thiên Vạn Binh y như là tuổi trẻ trở lại.

“Không phải ngươi nói là lấy Vương Huyền Tâm làm mục tiêu đầu tiên của chúng ta sao?” Con rối bên cạnh Thiên Vạn Binh hỏi.

“Luyện tập là luyện tập, mục tiêu là mục tiêu, cả hai không quấy nhiễu lẫn nhau.”
Bình Luận (0)
Comment