Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 1178 - Chương 1178: Có Điều Tỏ Vẻ

Chương 1178: Có điều tỏ vẻ Chương 1178: Có điều tỏ vẻ

“Có thể không đi không?” Nữ tử kia thâm tình nói.

“Ta là ta, hắn là hắn.” Vương Vũ Luân nhìn nữ tử kia một cái, bước đến trong Truyền Tống trận.

Trong một tiểu thế giới lâm thời cách tiên cung không xa, Từ Phàm ý cười đầy mặt nhìn huynh đệ tốt này của mình.

“Không tệ, lúc này mới bao lâu mà đã đạt đến Kim Tiên đỉnh phong rồi, e rằng cách Đại La không xa rồi nhỉ?” Từ Phàm hỏi.

Vương Vũ Luân nhìn đại ca tốt của mình, thỉnh thoảng lại kích động đến không biết nên nói cái gì.

“Từ đại ca, còn có thể gặp lại ngươi, thật tốt.”

Sau một hồi lâu, Vương Vũ Luân mới nói ra câu đầu tiên.

Lúc này, sắc mặt Vương Vũ Luân đột nhiên biến đổi, một loại khí tức xa lạ từ trên người Vương Vũ Luân truyền ra.

“Từ đại ca, chân ngã trở về, ta liền có thể trở thành đỉnh phong, ta tức là hắn, hắn tức là ta, vạn thế quy nhất, đã không có khác biệt.”

“Sau này ta vẫn là huynh đệ tốt của Từ đại ca.” Khí tức xa lạ Vương Vũ Luân nói.

Từ Phàm híp mắt nhìn Vương Vũ Luân khí tức xa lạ này.

“Ngươi không nên xuất hiện vào lúc này, ngươi từ trên người huynh đệ tốt của ta cũng hiểu rõ, ta là một người nói đạo lý.”

“Ta chỉ nhận Vương Vũ Luân hiện tại, về phần chân ngã của hắn, cho ta chút thời gian, ta có thể hoàn hảo vô tổn mà tách các ngươi ra.” Từ Phàm nhìn Vương Vũ Luân khí tức xa lạ nói.

“Từ đại ca, ngươi không biết ta một thế này bỏ ra bao nhiêu cố gắng đâu. Nếu thế này không trở về, ta không biết phải trầm tịch bao nhiêu kỷ nguyên nữa mới có thể thức tỉnh.”

“Cho nên, Từ đại ca, ngươi không thể ngăn cản ta!” Vương Vũ Luân khí tức xa lạ nhìn Từ Phàm nói.

“Trầm luân bao nhiêu kỷ nguyên chỉ là vấn đề thời gian, ta có thể đợi, bảo đảm ngươi bước lên đỉnh phong vào lần tiếp theo, thế nào?” Từ Phàm nhìn Vương Vũ Luân, lạnh nhạt nói.

“Ta không thể đợi thêm nữa, nếu ta đợi thêm, lần tiếp theo thức tỉnh, có thể ta không gặp được các nàng.” Vương Vũ Luân khí tức xa lạ nói, ánh mắt nhìn về phía Từ Phàm kiêng kị thật sâu.

“Dù sao cũng phải có lựa chọn, tổng lại nói cũng rất đơn giản.”

“Ta tách rời các ngươi, ngươi cũng có thể đặt chân lên đỉnh phong của Tam Thiên giới, còn có thể cùng những đạo lữ kia của ngươi tiêu dao tự tại trong Tam Thiên giới này.”

“Một loại còn lại chính là đối địch với ta, ngươi cảm thấy kết quả sau cùng sẽ như thế nào?” Từ Phàm bình thản hỏi.

Lúc này hắn cảm giác được, bên ngoài Tiểu Thế giới lâm thời này có một Đại Thánh Nhân rất kinh khủng đang chờ đợi.

Nhưng như vậy thì đã sao, Từ Phàm vẫn không hoảng hốt.

Lúc này, Vương Vũ Luân khí tức xa lạ nhìn về phía Từ Phàm, ánh mắt bắt đầu lơ lửng bất định.

Cho dù bên ngoài có một Đại Thánh Nhân cho hắn điều khiển, hắn cũng không chắc chắn giữ lại được Từ đại ca của hắn.

“Từ đại ca, ngươi từ vùng ngoài giới trở về, hẳn là biết rõ, thứ ta muốn là đứng trên đỉnh phong Hỗn Độn.” Vương Vũ Luân vừa nói xong, Tiểu Thế giới lâm thời dựng nên đột ngột vỡ nát.

Một đạo thần niệm Đại Thánh Nhân khủng khiếp lập tức phong tỏa khu vực xung quanh.

Một hư ảnh cự nhân có thể so với nhật nguyệt hiện lên ở nơi xa.

“Từ đại ca, một thế này ta không thể để lỡ, xin lỗi.”

Trên người Vương Vũ Luân lập tức phát ra khí tức Thánh Nhân, hiệp đồng với Đại Thánh Nhân kia áp bách về phía Từ Phàm.

Một Thiên Thủ Hư Tượng to lớn xuất hiện phía sau Từ Phàm.

Ba ngàn đạo bàn hiển hiện sau lưng Thiên Thủ Hư Tượng bắt đầu chậm rãi xoay tròn.

Phía trên trận bàn nổi lên vô số phù văn Hỗn Độn, bọn chúng hợp thành những trận pháp quỷ dị hết cái này đến cái khác.

Tức khắc, sương mù hỗn độn trong nháy mắt tràn ngập khắp tiên vực, đồng thời pháp tắc Hỗn Độn bắt đầu bài trừ pháp tắc đại đạo Tiên giới này.

Trong phút chốc, Vương Vũ Luân và vị Đại Thánh Nhân kia bị sự chuyển biến của pháp tắc đại đạo sinh ra một khoảng trống.

Ngay trong nháy mắt này, phù văn Hỗn Độn trên ba ngàn đạo bàn ngưng tụ thành một hạt nhân, theo một tia nhân quả của Từ Phàm và Vương Vũ Luân không thấy được, hoà tan vào trong cơ thể Vương Vũ Luân.

“Chờ ta một thời gian, ta sẽ đích thân tới đón ngươi.” Từ Phàm nói xong, hoá thành một làn sương khói biến mất không thấy đâu nữa.

Cùng lúc đó, tại tinh vực nào đó bên ngoài Tiên giới chủ Tiên triều Đại Chu, Từ Phàm gửi tin tức cho Hoàng Sơn.

“Mang ta trở về đi thôi.”

Một cánh cửa truyền tống mở ra, Từ Phàm về tới trong Ẩn Linh đảo.

“Thật đúng là không có cách nào mang Vũ Luân trở về từ trong tay Đại Thánh Nhân.” Từ Phàm thở dài nói.

Trước khi đi, Từ Phàm đã nghĩ kỹ đối sách, việc chủ yếu nhất là tách rời huynh đệ tốt và chân ngã hắn, thuận tiện xem thử có thể mang hắn về hay không.

Lúc này, bảo kính truyền tin vang lên.

Từ Phàm lấy tới xem thử, là một người xa lạ.

Vừa kết nối, một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến.

“Ngăn cản phu quân ta trở về, ta và ngươi không chết không thôi.”

“Mời ngươi cho biết thân phận trước, nếu không ta không thể ước định sức nặng từ câu nói này của ngươi.” Từ Phàm gợn sóng nói.

“Thiên Thu Tiên giới, Không Linh.”

“Chủ nhân, Thiên Thu Tiên giới, Không Linh Thánh Nhân, những năm gần đây thường xuyên ra vào Tiên giới chủ Tiên triều Đại Chu.” Giọng Bồ Đào vang lên.

“Sức nặng câu nói này của ngươi rất nhẹ, về sau đừng quấy rầy ta nữa.” Từ Phàm nói xong, ngắt trò chuyện.

Sau đó bảo kính truyền tin lại vang lên lần nữa, lại là một người Từ Phàm không quen biết.

“Bồ Đào, chặn hết những người hư hư thực thực gây chuyện lại cho ta.” Từ Phàm hờ hững nói.

“Tuân lệnh, chủ nhân.”

Lúc này, Ẩn Linh đảo mới vừa tăng thêm được hơn bốn trăm Kim Tiên.

Trong nhất thời, trên cả đảo tràn đầy các loại khí tức Kim Tiên.

Từ Phàm nhìn Ẩn Linh đảo lâm vào trầm tư.

“Ẩn Linh đảo, nếu không nhiều Kim Tiên như vậy căn bản chưa không nổi.” Từ Phàm nói.

“Bồ Đào, tìm một Tiên giới phồn thịnh, dễ dàng tìm được các loại tiên khoáng đỉnh tiêm.”

“Thăng cấp ngươi và Ẩn Linh đảo, sau đó lại tính toán những chuyện khác.” Từ Phàm nói.

“Dựa theo nhu cầu của chủ nhân, Tiên giới thích hợp nhất bây giờ là Thái Sơ Tiên giới, Tiên giới lớn nhất trong Nhân tộc, tất cả tổng bộ đủ loại đại thế lực của Nhân tộc đều được xây dựng ở đây.” Bồ Đào giải thích.

“Trước đi Nguyên Thủy tông, sau đi Thái Sơ Tiên giới.” Từ Phàm nói.

Vào lúc này, một luồng khí tức kinh khủng lại quen thuộc giáng lâm trên Ẩn Linh đảo.

“Sư phụ, sao ngươi lại tới đây?” Tiếng Trương Vi Vân vang lên.

“Ta sang đây thăm phu quân ngươi một chút.”

Trong Nghênh Khách điện, Từ Phàm nhìn nhân vật số một trên quyển sổ nhỏ.

“Không biết Vạn Thanh tiền bối tới đây, vãn bối có gì có thể ra sức được?” Từ Phàm khách khí hỏi.

“Có người nhờ ta tới đây nói giúp, để chân ngã huynh đệ tốt Vương Vũ Luân của ngươi trở về, nếu ngươi đáp ứng, ta liền thiếu ân tình của ngươi.”

“Không đáp ứng cũng chẳng sao, ta chỉ là tới nói giúp.” Nữ tử tiên giáp thản nhiên nói.

Từ Phàm nghe thế cũng ngây ra, kịch bản không đúng hả?

Ngươi không phải nên đe doạ, dụ dỗ ta kiên cường phản kháng một phen, sau đó chuyện này coi như thôi sao?

“Vạn Thanh tiền bối, Vũ Luân là thân bằng chí ái của ta, sau khi chân ngã hắn trở về, hắn vẫn còn là hắn sao?”

“Nhân tình này của ngươi, ta có lẽ không lấy được.” Từ Phàm khách khí nói.

Nữ tử tiên giáp gật đầu, sau đó nhìn Từ Phàm trịnh trọng nói: “Ta được người nhờ vả tới nói giúp, ngươi cự tuyệt ta, ta hẳn nên có điều tỏ vẻ.”

Sau đó, Từ Phàm lập tức cảm giác được Ẩn Linh đảo dưới chân giống như chịu hai luồng ngoại lực xé ra, sau đó cả Ẩn Linh đảo bị bạo lực chia làm hai.

Nữ tử tiên giáp biến mất, chỉ để lại trên mặt bàn cạnh nàng một chiếc nhẫn không gian.
Bình Luận (0)
Comment