Chương 1192: Vạn thế lịch luyện
Chương 1192: Vạn thế lịch luyện
Vùng ngoài giới, khu vực sương mù hỗn độn.
Một con cự thú Hỗn Độn cấp Đại La giống như cự xà đang ngao du trong khu vực sương mù hỗn độn.
Ngay lúc nó vô ưu vô lo đi về một nơi nào đó trong khu vực Hỗn Độn, đột nhiên cảm giác có chút không đúng.
Bởi trong khu vực kia, hắn không nhận thấy không khí tức của đồng loại, điều này cho thấy khu vực phía trước có tỷ lệ rất lớn là có cự thú Hỗn Độn khác loài đang ẩn nấp.
Vào lúc cự thú Hỗn Độn như cự xà tính toán rời khỏi khu vực này, đột nhiên có ba cự nhân Hỗn Độn nhảy ra từ trong sương mù hỗn độn nơi xa.
Một người chặn đường lui của Hỗn Độn Cự Xà, một người ngưng tụ kiếm trận bao vây cự thú Hỗn Độn vào trong.
Một người cuối cùng chặn lại đường lui khác của cự thú Hỗn Độn.
Ba cự nhân Hỗn Độn giống như đã diễn tập trăm ngàn lần, nhất cử nhất động đều thuần thục dị thường.
Con cự thú Hỗn Độn cấp Đại La chỉ cần một khắc đã bị ba cự nhân Hỗn Độn đánh nát hạch tâm, kéo theo cả thi thể vào trong chỗ sâu sương mù hỗn độn biến mất không thấy.
“Lại bị giành trước, quá đáng giận.”
“Xem ra lần sau không thể làm một mình, nhất định phải tạo thành tiểu đội.”
Khu vực không gian sương mù nơi cự thú Hỗn Độn bị săn giết hiện ra hai cự nhân Hỗn Độn, trên người tản ra khí thế Đại La.
Trong Ẩn Linh môn, Hàn Phi Vũ có chút thấp thỏm nhìn Từ Phàm.
“Sư tổ, mấy năm nay ta đến Tiên giới khác cứ đều ở trong hiểm cảnh, cơ hội tu luyện rất ít.” Hàn Phi Vũ có chút hổ thẹn nói.
Hiểm cảnh thật là cảnh hiểm, nhưng không thể nói, chẳng có lấy chút cơ hội tu luyện nào.
“Không cần giải thích, tiến độ tu luyện này của ngươi miễn cưỡng xem như đủ tư cách đi.” Từ Phàm ngồi trên ghế dựa đưa mắt nhìn Hàn Phi Vũ.
“Lấy vật chí mạng của ngươi ra đây, ta sửa đổi trận pháp khắc bên trên một chút, giải trừ hạn chế, hóa thành trạng thái cuối cùng.”
“Sư tổ, ngươi có biện pháp sao?!” Hàn Phi Vũ lấy ra hồ lô Bích Ngọc, cung kính đưa cho Từ Phàm hỏi.
Trước khi hắn trở lại Ẩn Linh đảo đã tính toán tốt để hồ lô Bích Ngọc tấn cấp thành Tiên Thiên chí bảo tự nhiên.
Còn không phải là thời gian thôi sao?
Ở vui sướng trạng thái hạ hẳn là quá đến sẽ thực mau.
Từ Phàm nhận lấy hồ lô Bích Ngọc, trong lòng bàn tay hiện ra một pháp trận phù văn Hỗn Độn cỡ nhỏ, bám vào trên hồ lô Bích Ngọc.
“Không cần đến mười vạn năm, nhưng vẫn cần một ngàn năm.”
“Đặt hồ lô Bích Ngọc này của ngươi vào trung tâm tông môn, hấp thu sương mù hỗn độn bên trong pháp trận, trong ngàn năm là có thể tấn cấp thành Tiên Thiên chí bảo.”
“Cho nên trong ngàn năm này, danh hiệu nhà giàu số một tông môn của ngươi có lẽ không giữ nổi rồi.” Từ Phàm trêu chọc.
“Sư tổ đừng cười nhạo đồ tôn, danh hiệu nhà giàu số một tông môn chẳng qua chỉ danh xưng đùa giỡn các sư huynh đệ khác đặt mà thôi.” Hàn Phi Vũ vội vàng giải thích.
“Được rồi, không có chuyện gì nữa thì đến trong bảo khố nhận hai quả Tiên Thiên linh đào, ngươi và đạo lữ ngươi mỗi người một quả.”
Nhắc đến đạo lữ của Hàn Phi Vũ, Từ Phàm đột nhiên nghĩ tới tộc Linh Điệp.
“Tộc Linh Điệp, tiềm lực chủng tộc rất nhỏ, cho dù dùng hết linh vật trân quý trên đời, Đại La thánh giả cũng đã là cực hạn.”
“Trở về hỏi đạo lữ ngươi, nếu nguyện ý, để nàng chuyển linh đầu thai đến Nhân tộc, tu luyện trong tông môn, tương lai ít nhất bảo đảm đạo lữ ngươi trở thành Đại La.” Từ Phàm điềm tĩnh nói.
Lấy xu thế phát triển của Ẩn Linh đảo trước mắt, nếu ngày sau chỉ dừng bước ở Đại La thánh giả, rất khó có tác dụng gì cho tông môn.
“Đa tạ sư tổ, lúc trở về ta sẽ nói cho Điệp Hoa.” Hàn Phi Vũ gật đầu nói.
Kỳ thật trước kia hắn đã từng sớm nói với Điệp Hoa, nhưng Điệp Hoa vẫn còn lưu luyến tộc Linh Điệp, rất kháng cự với chuyện chuyển linh đầu thai đến Nhân tộc.
“Tự ngươi nắm chắc là được.”
Từ Phàm nói, nhẹ nhàng bắn ra, hồ lô Bích Ngọc lập tức hóa thành một luồng lưu quang bay về pháp trận hấp thu sương mù hỗn độn trên bầu trời.
Sau khi Hàn Phi Vũ rời đi, Từ Phàm liền nhận được lời mời của huynh đệ tốt trong mộng.
Từ Phàm khẽ nhắm mắt lại, tiến vào mộng cảnh lịch luyện hắn cấu tạo vẽ nên vì huynh đệ tốt.
“Từ đại ca, ta nhất định phải trải qua hết những chuyện chân ngã từng trải kiếp trước một lần sao?” Vương Vũ Luân hơi đau khổ hỏi.
“Đây là vì giúp ngươi dung hợp với quá trình chân ngã nhất định phải trải qua càng dễ.”
“Đây mới chỉ là bắt đầu, chờ đến về sau, ngươi còn cần đánh chết chân ngã trưởng thành sau cùng của mỗi thế trong mộng cảnh mới có thể tiến đến kiếp sau.” Từ Phàm nói.
“Yên tâm, những thế ngươi trải qua là từ yếu đến mạnh.” Từ Phàm vỗ vai Vương Vũ Luân nói.
“Ta đã trải qua mấy lần, chân ngã này của ta trừ tìm chân mệnh thiên nữ của hắn ra thì là tu luyện, không kết thù, không dính nhân quả, chỉ mang theo những hồng nhan tri kỷ tiêu dao trong đất trời.”
“Nói thật, cực kỳ không thú vị.” Vương Vũ Luân thở dài nói, mỗi thế trong mộng cảnh, hắn đều phải đổi hồng nhan tri kỷ không giống nhau, như vậy cảm quan của hắn cực kỳ không tốt.
“Ta cũng không có cách nào, chân ngã của ngươi là cường giả đứng đầu Tam Thiên giới, ta có thể dễ dàng trấn áp hắn, cũng là do dính hơi hắn tự phong ấn mình thôi.”
“Nhưng muốn để hắn hóa thành chất dinh dưỡng của ngươi, có một vài quá trình không tránh được.”
“Loại chuyện này lại nói nữa sẽ rất vô căn cứ, nhưng tổng kết lại chỉ có một câu, ngươi phải dùng tâm đi lĩnh hội mỗi thế chân ngã ngươi.” Từ Phàm nói.
“Từ đại ca, thật ra trên bản chất, chân ngã chỉ là muốn trở thành Hỗn Độn Đại Thánh Nhân mà thôi, vạn thế luân hồi này thật sự là quá không dễ dàng gì.” Sau khi Vương Vũ Luân đã trải qua mấy thế của chân ngã, có cảm xúc phát ra nói.
“Sao thế, bảo ta thả chân ngã ngươi ra một phen à?”
“Không phải, ta chỉ nghĩ có thể cho hắn lại một cơ hội nữa không, để hắn chuyển thế lại lần nữa, còn ta kế thừa thành quả vạn thế của hắn.”
Vương Vũ Luân nghĩ ngợi nói, hắn loáng thoáng cảm giác mặt trái chuyện chân ngã muốn trở thành Hỗn Độn Đại Thánh Nhân, có nội tình gì đó mà hắn không biết.
“Đừng nghĩ nhiều, Từ đại ca ngươi cũng không phải vạn năng, nếu thao tác dựa theo lời ngươi nói, hơi có chênh lệch chút thôi là ngươi sẽ bị nuốt đến cặn bã cũng không còn sót.”
“Mà Ẩn Linh môn cũng sẽ gặp phải một vị Hỗn Độn Đại Thánh Nhân.” Từ Phàm lắc đầu nói, hắn cảm giác huynh đệ tốt này của mình còn chưa nhận thức được tình cảnh của chính mình.
“Vậy quên đi, cho dù ta chết cũng không thể để Từ đại ca và tông môn lâm vào tình cảnh nguy nan.” Vương Vũ Luân lập tức lắc đầu nói.
“Đường lui chân ngã này của ngươi để lại rất nhiều, cho dù ngươi ngươi cắn nuốt hoàn toàn chân ngã trong cơ thể ngươi, hắn cũng có thể còn tồn tại trong Tam Thiên giới.”
“Cho nên không cần ngươi thương xót, ngày sau khi chân ngã ngươi thổi quét đến, sẽ chỉ khiến ngươi cảm thấy chán ghét, rất phiền phức thôi.” Từ Phàm còn nói thêm.
“Thật vậy chăng?” Vương Vũ Luân hơi nghi ngờ hỏi.
“Đương nhiên là vậy rồi. Chân ngã ngươi đã có quyết đoán lớn vạn thế quy nhất, nhất định cũng sẽ đoán trước được, khi ở thế này của ngươi trở về gặp phải tình huống ngoài ý muốn.” Từ Phàm nói.
Vương Vũ Luân gật đầu.
Đúng lúc này, trong mộng cảnh chỗ hai người bỗng hiện ra một ngọn núi cao nguy nga.
Trên đỉnh núi xuất hiện một nữ tử mặc trường bào màu xám.
“Sơn Quân, rốt cuộc ta cũng tìm được ngươi, lần này ngươi đừng rời khỏi ta nữa.” Nữ tử mặc trường bào xám nói.
“Từ đại ca, đây là?” Vương Vũ Luân ném qua ánh mắt nghi hoặc.
“Ngươi sẽ không cho rằng, vạn thế đều sẽ là Nhân tộc đấy chứ?” Từ Phàm kỳ quái hỏi.