Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 1209 - Chương 1209: Đại Hội Vạn Tộc

Chương 1209: Đại hội vạn tộc Chương 1209: Đại hội vạn tộc

Từ Phàm đang gấp rút đi về hướng Ẩn Linh môn, đột nhiên trong lòng dường như có cảm ứng, nhẹ nhàng vươn tay.

Cuối cùng túm ra từ trong không gian một nữ tử mỹ lệ.

“Phu quân, Vi Vân rất nhớ ngươi đó!” Trương Vi Vân ôm chặt Từ Phàm nói.

Từ Phàm ôm lấy Trương Vi Vân, an ủi: “Lần này sau khi trở về, ta sẽ không đi nữa.”

Hai người ôm nhau trong sương mù hỗn độn thật lâu sau mới tách ra.

“Chúng ta về tông môn trước đã.” Từ Phàm cười nói.

“Được.”

Kết quả là, một Truyền Tống trận cự ly siêu viễn xuất hiện trước mặt hai người.

Trực tiếp truyền tống tới trong Ẩn Linh môn.

Ngay vào khoảnh khắc Từ Phàm trở lại Ẩn Linh môn, một luồng hào quang từ trong chỗ sâu Tam Thiên giới bắn tới, chiếu rọi cả tông môn.

Từ trong hào quang này, Từ Phàm cảm nhận được một tia khí tức của ý chí thiên đạo Mộc Nguyên Tiên giới.

Điều này đại biểu cho bản nguyên thiên đạo của Mộc Nguyên Tiên giới đã thừa nhận vị trí Thánh Nhân của Từ Phàm.

“Ngươi đi đường xa như vậy đến đây, có chút không đáng đâu.” Từ Phàm cảm nhận được một tia khí tức lấy lòng từ trong hào quang này.

Thực lực của Từ Phàm đã mạnh mẽ đột phá đến cảnh giới Thánh Nhân trong Hỗn Độn.

Trong Tam Thiên giới, cho dù không có sự thừa nhận của Tiên giới, hắn cũng có thể phát huy ra chiến lực cấp Thánh Nhân.

Mộc Nguyên Tiên giới đường xa đến đây vì hắn ban phát chứng minh Thánh Nhân hoàn toàn là dư thừa.

Lúc này, trên không Ẩn Linh môn cũng có thêm một đôi mắt.

Đôi mắt kia nhìn về phía Từ Phàm vô cùng ôn hòa, giống như mẫu thân nhìn về phía hài tử của mình.

Từ Phàm nhìn về phía đôi mắt kia, khẽ gật đầu.

Không thể không nói, bất kể là ý chí thiên đạo Tiên giới hay là chí đại thiên đạo Tam Thiên giới ý, đều rất quan tâm tới Từ Phàm.

Mỗi lần khi Từ Phàm yêu cầu đều tỏ ra rất cố gắng.

Lúc này, bóng dáng Từ Phàm xuất hiện trên chủ phong Ẩn Linh môn, lập tức hấp dẫn sự chú ý của các đệ tử.

Cả tông môn trong nháy mắt vui mừng cả lên.

Trong mấy ngàn năm Từ Phàm rời đi, tuy Ẩn Linh môn vẫn phát triển như thường, nhưng bất kể là đệ tử hay là một vài trưởng lão đều cảm giác tựa như thiếu người tâm phúc.

Nếu không phải phân thân số ba của Từ Phàm còn trấn thủ ở tông môn, những đệ tử đó có lẽ sẽ hoàn toàn không có cảm giác an toàn.

“Cung nghênh Đại trưởng lão về tông môn!”

Trong lúc nhất thời, các đệ tử trở về Ẩn Linh môn đứng trong tông môn ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng vĩ ngạn kia, cúi đầu xuống thật sâu.

“Đều đứng dậy cả đi.”

“Trong khoảng thời gian ta không ở đây, các ngươi đã có thể chống đỡ được cả tông môn rồi.” Từ Phàm vui mừng nói.

Trong mấy ngàn năm này, Ẩn Linh môn gặp phải không ít chuyện, hoàn toàn dựa vào đệ tử tông môn hợp mưu hợp sức mới có thể giải quyết.

Nghe được lời Từ Phàm nói, trong mắt các đệ tử đều ngấn lệ.

Ban đêm, sau khi toàn tông cử hành đại yến xong.

Từ Phàm, Trương Vi Vân và mấy đồ đệ của hắn đều ngồi trong tiểu viện phẩm trà, nói chuyện phiếm.

Nhìn tất cả đệ tử đều trở thành Đại La thánh giả, Từ Phàm vô cùng hài lòng.

“Sư phụ, trong khoảng thời gian ngươi đi, Nhân tộc và những chủng tộc đứng đầu khác đã bố cục thành công, kéo chiến trường chính đến nơi cách xa Tam Thiên giới.”

“Trong lúc này, Tam Thiên giới ngoài chịu quấy nhiễu từ cự thú Hỗn Độn ra, thời gian khác không có biến hóa gì lớn.”

“Tuy nhiên, Ẩn Linh môn lại gặp phải những cường giả dị vực bị hủy diệt thế giới.”

“Dưới sự ra sức chống cự của cả tông môn, mấy cường giả dị giới kia đành bất lực trở về.” Từ Cương nói, trong biểu tình có chút hưng phấn.

Khi đó hắn biết, đó là cơ hội tông môn cho hắn rèn luyện, nhưng sau khi hắn dẫn dắt đệ tử toàn tông môn đuổi đi mấy cường giả dị giới kia.

Vẫn có loại cảm giác chí nguyện to lớn lúc trước hoàn thành.

Từ Phàm nghe đến đó, vươn tay ra, tiểu thế giới hiện lên trong bàn tay Từ Phàm.

Trong tiểu thế giới nhốt lại những cường giả dị giới hắn gặp được trên đường.

“Là mấy người này sao?” Từ Phàm hỏi.

“Bọn họ chỉ là một trong số đó, khi đó có mấy đợt cường giả dị giới tới lận.”

“Trong đó tất cả những người cấp Đại Thánh Nhân đều bị bạch xà và Hoàng Sơn tiền bối chặn lại.” Lý Tinh Từ nói.

“Vậy chuyện này ta không nhọc lòng nữa, mối thù cường công Ẩn Linh môn ta giao cho các ngươi vậy.” Từ Phàm nói, nhẹ nhàng bắn tiểu thế giới cầm trong tay ra cổng tông môn.

Bên ngoài Ẩn Linh đảo tức khắc nhiều thêm mấy cường giả dị giới cấp Thánh Nhân bảo vệ.

“Sư phụ yên tâm, trong vòng mười vạn năm, đồ nhi bảo đảm báo được thù này.” Vương Huyền Tâm đứng ra nói.

Lúc trước không giữ lại mấy cường giả dị giới cấp Thánh Nhân, hiện tại đã biến thành nửa nút thắt trong lòng Vương Huyền Tâm.

“Được, chuyện này giao cho các ngươi vậy.” Từ Phàm cười ha ha nói.

Từ Phàm cùng các đệ tử hàn huyên rất lâu, mãi đến sau khi Hoàng Sơn của Nguyên Thủy tông đến Ẩn Linh môn mới ngừng lại.

“Sao thế, lúc này mới mấy ngàn năm không gặp mà ngươi đã khách khí với ta rồi à?” Trong Nghênh Khách điện Hoàng Sơn nói.

“Đây không phải là biểu thị tôn kính với tiền bối sao?” Từ Phàm cười nói.

“Đừng kêu tiền bối, ta thấy hiện tại ngươi trấn áp ta cũng chỉ là chuyện trong cái trừng mắt thôi.” Hoàng Sơn xua tay nói.

“Hoàng Sơn tiền bối nói đùa.”

Trừng mắt thì có hơi miễn cưỡng, dù sao cũng phải dùng chút thủ đoạn.

“Lần này ta tới là muốn mời ngươi về Tam Thiên giới, tham gia đại hội vạn tộc.”

Nghe đến đó, Từ Phàm tò mò hỏi: “Chuyện không phải đã giải quyết rồi sao?”

“Sao còn phải mở đại hội vạn tộc?”

Một quang ảnh hiện lên trước người Hoàng Sơn, sau đó điểm lên trên mấy quang điểm.

Hắn chỉ vào một quang điểm trong đó nói: “Quang điểm này là Tam Thiên giới chúng ta.”

Sau đó lại chỉ thẳng xuống một, hai quang điểm cách Tam Thiên giới gần nhất.

“Cái này và cái này, quy mô không kém gì Tam Thiên giới, chỉ là xui xẻo bị dư âm chiến đấu của Thần Ma cấp Hỗn Độn Đại Thánh Nhân quét trúng, toàn bộ sụp đổ.”

“Hiện tại, mục đích chủ yếu của đại hội vạn tộc là phân chia lợi nhuận.”

“Tuy rằng hai giới này đã sụp đổ, nhưng thứ tốt cũng không ít.” Hoàng Sơn giải thích.

“Vậy ta đến đại hội vạn tộc phải làm gì đây?” Từ Phàm nghi hoặc hỏi.

“Trước kia ngươi là Trận Pháp Thần sư đỉnh cấp Tam Thiên giới, ngươi đi tham dự đại hội vạn tộc có thể tăng cường nội tình của Nhân tộc.”

“Hiện tại ngươi đã tấn cấp đến cảnh giới Thánh Nhân thì không cần uyển chuyển như vậy nữa, sau khi tới đó thấy ai khó chịu thì dỗi người đó.”

“Để những dị tộc đó xem thử uy phong của người mạnh nhất Nhân tộc trong tương lai.” Trên mặt Hoàng Sơn lộ ra ý cười.

“Hoàng Sơn tiền bối, Nguyên chủ mới là trụ cột trời xanh của Nhân tộc chúng ta, ta gánh không nổi từ nhất này đâu.” Từ Phàm vội vàng lắc đầu nói.

Nhìn thấy phản ứng của Từ Phàm, Hoàng Sơn cau mày lại, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.

“Tính cách của Nguyên chủ khi trước cũng giống như ngươi, nếu không phải Nguyên chủ Nguyên Thủy tông đời trước liều mình vì hắn, hắn cũng không gánh vác trọng trách Nhân tộc.”

“Hiện tại ngươi lại thế này, xem ra Nhân tộc chúng ta muốn thống nhất Tam Thiên giới còn phải đi một đoạn đường thật dài nữa.” Hoàng Sơn cảm khái nói.

“Tiền bối không thể nói như vậy, Nhân tộc thống nhất Tam Thiên giới, ước chừng đơn giản hơn so với gánh vác trọng trách của Nhân tộc nhiều.”

“Nếu đến lúc đó, nếu Nhân tộc muốn xưng bá Tam Thiên giới, ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực ra tay.” Từ Phàm bảo đảm nói.

Đánh nhau mấy trận và gánh vác trọng trách Nhân tộc, hai việc này, việc nào nặng, việc nào nhẹ Từ Phàm vẫn có thể phân rõ.

“Khi đó Nguyên chủ cũng từng nói lời tương tự vậy.” Trong giọng điệu của Hoàng Sơn rất có một tia ý vị hận sắt không thành thép.
Bình Luận (0)
Comment