Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 1251 - Chương 1251: Hồi Ức

Chương 1251: Hồi ức Chương 1251: Hồi ức

Trong tiểu viện, Từ Phàm ngồi trên ghế dựa nhìn từng đám mây trắng giữa bầu trời.

Chẳng biết từ lúc nào, một đám mây cực giống hình gấu từ trên bầu trời thổi qua.

Từ Phàm lập tức nghĩ đến Hùng Nhị trưởng lão từ hạ giới phi thăng.

Lúc vừa đến Tiên giới, Từ Phàm còn từng nghĩ đến việc tìm kiếm Hùng Nhị trưởng lão, chỉ tiếc khi đó thế lực Ẩn Linh môn còn yếu, tham thấu không được vào trong tộc Cổ Thần.

“Bồ Đào, giúp ta đi thăm dò xem Hùng Nhị trưởng lão tông môn chúng ta đang ở nơi nào.” Từ Phàm phân phó.

“Chủ nhân xin đợi giây lát.” Giọng Bồ Đào vang lên.

“Nếu như có thể thì đón Hùng Nhị trưởng lão về, dù sao cũng là một trưởng lão của tông môn chúng ta, không thể từ bỏ.” Từ Phàm nói.

Hắn nhìn thấy đám mây trắng có hình dạng cực giống Hùng Nhị trên bầu trời, liền nghĩ đến mấy trăm năm sinh hoạt trong không gian phong kín với con gấu này trước đây.

Trong mấy trăm năm đó, hắn thế mà đã cùng Hùng Nhị xem hết cả tất cả anime cùng phim truyền hình, cuối cùng thật sự không còn gì xem nữa, hắn liền tự mình sáng tác.

“Chủ nhân, giai đoạn hiện tại không phát hiện hành tung của Hùng Nhị trưởng lão, các đại thương hội và Nguyên Thủy tông cũng không có tin tức về Hùng Nhị trưởng lão.” Bồ Đào nói.

“Cũng phải, tìm kiếm một Chân Tiên tộc Cổ Thần quả thật có hơi khó.”

Từ Phàm nói, sau lưng xuất hiện ba ngàn đạo bàn.

Một dòng sông thời gian cỡ nhỏ xuất hiện, phía trên dòng sông thời gian hiện ra một bức tranh.

Chính là cảnh Từ Phàm mang theo Hùng Nhị trưởng lão phá không gian phong kín mà ra.

Một tia nhân quả từ trong bức tranh rút ra, dung nhập vào trong ba ngàn đạo bàn.

“Hùng Nhị trưởng lão, mấy vạn năm này nhất định ngươi phải sống tốt, nếu không ta sẽ áy náy.” Từ Phàm nhìn tia nhân quả dung nhập vào ba ngàn đạo bàn nói.

Theo ba ngàn đạo bàn vận chuyển, một màn sáng xuất hiện trước mặt Từ Phàm, là một ngọn núi cực kỳ giống Hùng Nhị trưởng lão, toạ lạc giữa một dãy núi.

Nhìn ngọn núi Hùng Nhị tọa lạc trong dãy núi, Từ Phàm thở dài.

“Bồ Đào, Hùng Nhị trưởng lão còn ở Mộc Nguyên Tiên giới, hiện nay đang ở trong lãnh thổ Nhân tộc, ngươi mang Hùng Nhị trưởng lão về đây.” Từ Phàm nói cho Bồ Đào một tọa độ.

“Chủ nhân chờ một lát.” Bồ Đào nói.

Sau đó không bao lâu sau, sau chủ phong lập tức xuất hiện một ngọn núi cao chừng trăm trượng.

Nhìn hình dạng ngọn núi, rất giống một con cự hùng ngồi dưới đất nhìn lên bầu trời.

Từ Phàm đi tới dưới ngọn núi, nhẹ nhàng gõ vào vách đá trên ngọn núi.

Sau đó cả ngọn núi như phong hóa, núi đá hóa thành cát rơi xuống, bắn lên cát bụi đầy trời.

Một ngọn gió nhẹ thổi qua, thổi cát bụi đầy trời ra bên ngoài Ẩn Linh đảo.

Lúc này, một Cổ Thần cao trăm trượng ngồi nguyên tại chỗ.

“Hùng Nhị, tỉnh lại.” Từ Phàm nhẹ vỗ vào ngón chân Hùng Nhị.

“Răng rắc.”

Giống như đinh ốc vạn năm không động bị vặn ra.

Hùng Nhị tựa như tỉnh lại từ trong mộng, tứ chi cứng ngắc nhìn xuống Từ Phàm phía dưới.

“Đại ca, rốt cuộc ta cũng chờ được ngươi.” Hùng Nhị vốn biểu tình cứng ngắc, sau khi nhìn thấy Từ Phàm lập tức kích động.

Biến thành cao ngang Từ Phàm, ôm chặt lấy Từ Phàm.

“Đại ca, một ngàn năm ta ở Tiên giới này chờ các ngươi thật khổ sở.” Hùng Nhị kích động nói.

“Một ngàn năm?” Từ Phàm nghi hoặc hỏi.

“Hẳn là một ngàn năm đi, trong một ngàn năm này, ta vẫn luôn nhìn mây trắng giữa bầu trời, ta muốn biến bọn nó thành đám mây Hùng Nhị, nhưng lại sợ dẫn tới chú ý.” Hùng Nhị thong thả nói.

Lúc này Từ Phàm lặng lẽ dùng hồi ức thời gian, phát hiện Hùng Nhị ngồi giữa ngọn núi, nhìn mây trắng liền tiến vào trạng thái đốn ngộ.

Sau đó trải qua thời gian dài đằng đẵng, hóa thành một ngọn núi.

Vẫn luôn chờ tới bây giờ.

“Những năm này khổ cho ngươi, bây giờ trở lại tông môn, ngươi muốn thế nào thì thế đó.” Từ Phàm vỗ vai Hùng Nhị nói.

Lúc này hắn đột nhiên phát hiện, Hùng Nhị đã bất tri bất giác tiến vào Kim Tiên cảnh.

“Đại ca, ngươi không cần phải để ý đến ta, ta ở trong tông môn tìm chỗ lẳng lặng đợi là được.”

“Lúc tông môn cần có thể tùy thời tới gọi ta.”

“Ngoài ra, ta có thể biến mây trắng trên trời thành hình dáng ta không?” Hùng Nhị nói.

“Có thể.” Từ Phàm gật đầu cười.

“Bồ Đào, bổ sung lại tất cả phúc lợi những này năm thua thiệt Hùng Nhị trưởng lão cho ta.”

“Tuân lệnh, chủ nhân.”

Lúc này, tay gấu của Hùng Nhị chỉ lên bầu trời.

Sau đó, dưới sự cải tạo pháp tắc thiên đạo đặc biệt nào đó, tất cả những đám mây trắng giữa bầu trời đều biến hóa thành hình dáng Hùng Nhị.

Lúc này, Vương Huyền Tâm mới vừa làm xong nhiệm vụ trở lại tông môn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, phát hiện trên bầu trời đều là những đám mây mang hình dáng Hùng Nhị.

“Vị Hùng Nhị trưởng lão trong tông môn kia trở về rồi?”

Lúc Vương Huyền Tâm ở hạ giới vừa vào Ẩn Linh môn, khi tu luyện mệt mỏi thì thích nằm trên mặt đất, nhìn đám mây Hùng Nhị giữa bầu trời nghỉ ngơi.

“Bao nhiêu năm, trông thấy đám mây Hùng Nhị này, ta lại nghĩ tới thời gian ở hạ giới khi vừa vào Ẩn Linh môn tu luyện.” Vương Huyền Tâm hồi ức nói.

Đám mây Hùng Nhị giữa bầu trời đưa tới hồi ức của rất nhiều người trong tông môn.

Lúc này Thiên Vạn Binh đang dạy bảo tự mình nhi tử con rối trong lòng chợt có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

“Vị Hùng Nhị trưởng lão của tông môn trở về rồi?”

“Khi đó ở tông môn hạ giới, cực khổ vất vả thật lâu mới có thể lấy được một con rối.”

“Lúc đó tuy nghèo, nhưng rất vui vẻ.” Thiên Vạn Binh hoài niệm nói.

Trong tiểu viện, Trương Vi Vân đang pha trà cho Từ Phàm.

“Phu quân, những đám mây hình gấu trên bầu trời này, có chỗ nào đặc biệt sao?” Trương Vi Vân tò mò hỏi.

“Không có chỗ nào đặc biệt cả, chẳng qua chỉ là sở thích của một trưởng lão vừa trở về của tông môn chúng ta mà thôi.”

Từ Phàm bèn nói cho Trương Vi Vân chuyện của hắn và Hùng Nhị trước đây.

“Không nghĩ tới lúc phu quân ở hạ giới còn có khoảng thời gian như vậy.”

“Hùng Nhị trưởng lão cũng thật đáng thương, bị người a phong ấn trong pháp bảo nhiều năm như vậy.” Trương Vi Vân nói.

“Đúng vậy, nếu không phải trước đây ta đi vào ở cùng hắn thời gian, tâm thần của Hùng Nhị trưởng lão chỉ sợ đã bị thời gian mẫn diệt.” Từ Phàm nói.

“Đúng rồi, gần đây bên chỗ sư phụ ngươi thế nào rồi?”

“Bên phía sư phụ đều toàn bộ thuận lợi, thân thể sư phụ chuyển thế đã đã thức tỉnh toàn bộ ký ức, hiện nay tu vi đã khôi phục đến Kim Tiên, ước chừng lại qua ngàn năm là có thể khôi phục lại đỉnh phong.” Trương Vi Vân nói.

“Ta giúp sư phụ ngươi chuyện lớn như vậy, sư phụ ngươi ngay cả một câu cảm tạ ta cũng không nói à?” Từ Phàm lấy ra quyển sổ nhỏ hỏi.

“Sư phụ chỉ bảo ta truyền đạt ý cảm tạ.”

“Nhưng ta hiểu sư phụ, nàng sẽ ghi nhớ ân tình của phu quân vào lòng, về sau sẽ báo đáp.” Trương Vi Vân nói.

“Được rồi.” Từ Phàm nói tới quyển sổ nhỏ nói.

Lúc này, Từ Phàm đột nhiên nghĩ đến lời đã nói Hoàng Sơn trước đây.

Thế là hắn gửi đi một tin cho Hoàng Sơn.

“Hoàng Sơn tiền bối, chuyện Vạn Thanh Đại Thánh Nhân gây ra, cuối cùng có kết quả gì?”

“Còn có thể có kết quả gì, Vạn Thanh Đại Thánh Nhân đã bồi thường Vạn Thanh đảo cho Nguyên Thủy tông, ngoài ra còn thiếu Nguyên Thủy tông thủy tinh Hồng Mông Tử khí phạm vi ba vạn trượng.” Hoàng Sơn hồi âm.

“Hoàng Sơn tiền bối, phương diện đòi nợ có khó xử hay không? Có cần ta cống hiến sức lực hay không?”
Bình Luận (0)
Comment