Chương 1315: Bí cảnh
Chương 1315: Bí cảnh
Nhìn huynh đệ tốt cắn nuốt hết bản nguyên chân ngã, đến Đại Thánh Nhân đỉnh phong, Từ Phàm hài lòng gật đầu.
Thực lực như vậy lại thêm một đám hồng nhan tri kỷ thế này, chỉ cần không gặp phải cự thú cấp Hỗn Độn Đại Thánh Nhân, ở vùng Hỗn Độn đi ngang không thành vấn đề.
“Từ đại ca, ta đi trước, xem có thể kiếm được chút đồ tốt cho ngươi hay không.”
Tiên chu bay về chỗ sâu trong vùng Hỗn Độn.
Từ Phàm nhìn gợn sóng tiên chu phá vỡ không gian chấn động ra, khóe miệng hơi giương lên.
“Nam nhân nuôi gia đình, cố gắng lên!”
Ý thức của Từ Phàm chuyển dời đến bản thể.
Vẫn là chiếc ghế dựa bầu bạn với hắn mấy vạn năm, Trương Vi Vân ngồi cách đó không xa xem phim truyền hình Bồ Đào hư cấu ra.
Sau khi phát hiện động tĩnh, Trương Vi Vân quay đầu lại nhìn về phía Từ Phàm.
“Phu quân, ngươi về rồi.”
“Mau tới nếm thử canh Long Nguyên ta làm cho ngươi thế nào này.”
Trương Vi Vân nói, lấy ra một bát canh Long Nguyên đặt lên bàn nhỏ bên cạnh ghế dựa.
“Canh Long Nguyên?”
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Từ Phàm, Trương Vi Vân nói: “Ta thấy khoảng thời gian gần đây tâm thần phu quân có hơi suy yếu, đặc biệt làm ra cho ngươi để bồi bổ bản nguyên.”
Bưng bát lên muốn đút cho Từ Phàm.
“Ta tự mình tới là được.”
Từ Phàm mở miệng, canh Long Nguyên hóa thành một trường long bay vào trong miệng hắn.
“Phu quân, nếu ngươi không có việc gì, đi dạo bên ngoài tông môn với ta một đi, phong cảnh nơi này rất đẹp đó.” Trương Vi Vân nhìn Từ Phàm lười biếng nằm trên ghế dựa nói.
“Được, cũng nên ra ngoài đi dạo một chút.” Từ Phàm nói, chậm chạp đứng dậy.
Mang theo Trương Vi Vân bước lên một chiếc linh chu bay ra ngoài cửa đông.
“Đây là khu vực Bồ Đào đặc biệt chọn, trăm năm giá thuê là thủy tinh Hồng Mông Tử khí phạm vi sáu trăm trượng.”
Linh chu bay ra bên ngoài tông môn, trên trời một dải thất thải trường vân treo ở chân trời như một trường hà lao nhanh không nghỉ, liên tục kéo đến chân trời.
“Bồ Đào, dải thất thải trường vân là gì vậy?” Từ Phàm tò mò hỏi.
“Thất Linh Thải Vân, chính là từ bảy loại linh khí hội tụ mà thành, hay còn có tên là Giáng Sinh chi vân.”
“Tại khu vực Thất Linh Thải Vân bao trùm, chỉ cần có sinh linh sinh ra, sẽ căn cứ vào tư chất của nó, ban cho linh quang khác biệt, cấp cao nhất phải kể tới là thất thải linh quang.”
Lúc Bồ Đào đang giới thiệu, trên bầu trời đột nhiên hạ xuống một đám tứ thải tường vân rơi xuống một khu vực dưới mặt đất.
Từ Phàm cảm thấy thú vị, mang theo Trương Vi Vân bay đến chỗ tường vân rơi xuống.
Chỉ thấy một con mẫu thú Hóa Thần kỳ như gấu trắng đã sinh ra một con ấu thú.
Lúc này tứ thải tường vân giữa bầu trời đã rơi xuống bên người ấu thú, vô cùng nhẹ nhàng bao lấy ấu thú.
“Tường vân sẽ bao lấy ấu thú ba tháng, đảm bảo cho ấu thú lớn lên.”
“Trong lúc này, tất cả sinh linh không được săn giết, cũng không thể phát sinh chiến đấu trong phạm vi trăm dặm.” Bồ Đào còn nói thêm.
“Thú vị, con ấu thú này tư chất còn tạm được, nếu cố gắng có thể miễn cưỡng tới cảnh giới Chân Tiên.” Từ Phàm nhìn tiểu thú đáng yêu nói.
Mà Trương Vi Vân nhìn con ấu thú này, dường như nghĩ đến gì đó, ánh mắt mang theo ba phần ngượng ngùng bảy phần khát vọng nhìn về phía Từ Phàm.
“Vậy khoảng thời gian này chúng ta cố gắng nhiều một chút.” Thấy nét mặt của tức phụ, Từ Phàm vội vàng nói.
“Được.” Âm thanh mang theo thẹn thùng vang lên.
Tại nơi cách thế giới trung chuyển năm ngàn vạn quang giáp, Vương Vũ Luân mang theo một đám hồng nhan tri kỷ đang vây công một con cự thú cấp Hỗn Độn Thánh Nhân như giáp trùng.
Từng luồng kiếm quang có thể chém ra thế giới từ các hướng khác nhau chém về phía cự thú cấp Hỗn Độn Thánh Nhân này.
Nhưng tất cả đều bị tầng giáp dày trên người nó cản lại.
“Tiểu Thanh, bọn ta giúp ngươi trấn trụ không gian, ngươi tranh thủ quen thuộc thanh kiếm này.”
Một Hỗn Độn Pháp Tướng to lớn liên hợp với đông đảo hồng nhan tri kỷ củng cố không gian xung quanh.
“Sắp rồi, chờ ta quen thêm lát nữa.”
Trong phạm vi không gian trấn trụ, pháp tắc kiếm đạo Hỗn Độn ngưng tụ.
Một luồng tiếp một luồng kiếm quang, uy năng càng lúc càng lớn.
Đến cuối cùng, khu vực không gian bị chấn trụ này vậy mà nứt ra mấy vết nứt không gian.
Mà trên người cự thú Hỗn Độn như giáp trùng cũng bắt đầu xuất hiện vết thương.
“Gần được rồi đó, cùng lên đi!” Một âm thanh thanh lãnh vang lên.
Sau đó Vương Vũ Luân mang theo một đám hồng nhan tri kỷ trực tiếp xông lên.
Chiến đấu kéo dài ba tháng, con cự thú cấp Hỗn Độn Thánh Nhân lấy phòng ngự làm chủ lại cứ thế bị các nàng giày vò chết.
Ngay khoảnh khắc khi cự thú Hỗn Độn này tử vong, một luồng dao động không gian mơ hồ khuếch tán ra.
“Chủ nhân, bên này hình như có một bí cảnh Hỗn Độn!” Một bạch xà khổng lồ nhìn về hướng dao động không gian truyền đến nói.
“Đi qua xem thử, nói không chừng có bảo vật!” Vương Vũ Luân nói, mang theo chúng mỹ nhân xuyên qua vết nứt không gian.
Sau đó liền tiến vào trong đại sảnh rộng lớn, ở cuối đại sảnh có một cánh cổng dài rộng gần vạn dặm.
Dưới ánh xanh của cổng lóe ra các loại phù văn Hỗn Độn.
“Đây đều là phù văn Hỗn Độn, không có cảnh giới Trận Pháp Thần sư trở lên căn bản không giải được.” Một nữ tử kiêm tu trận pháp nói.
“Ha ha, Bồ Đào, kêu Từ đại ca đến đây!” Vương Vũ Luân hưng phấn nói.
Đại ca vì ta làm nhiều chuyện như vậy, ta tuyệt đối không thể để hắn chịu thiệt.
Cảm giác phản lợi quen thuộc lại xuất hiện một lần nữa.
Lúc này, trong một hoa viên tại Ẩn Linh đảo, Từ Phàm đang ngắm hoa với tức phụ chợt nhận được tin tức từ Bồ Đào.
“Chủ nhân, Vương Vũ Luân phát hiện được một bí cảnh trong vùng Hỗn Độn, cửa lớn bị phù văn Hỗn Độn phong tỏa, hắn muốn mời ngươi đến một chuyến.”
Nghe thấy lời Bồ Đào nói, Từ Phàm ngây ra.
“Nhanh như vậy, thời gian còn chưa tới một năm luôn mà.” Từ Phàm tính thời gian chia tay.
“Phu quân, ngươi muốn ra ngoài sao?” Trương Vi Vân hỏi.
“Chúng ta cùng đi xem xem.”
Trong tay Từ Phàm xuất hiện trận bàn Hồn Nguyên, cuối cùng một Truyền Tống trận tản ra dao động không gian cực hạn xuất hiện.
Cùng lúc đó ở trong bí cảnh cách xa năm ngàn vạn quang giáp cũng xuất hiện một Truyền Tống trận.
Từ Phàm mang theo Trương Vi Vân từ đó đi ra.
“Từ đại ca, ta phát hiện một bí cảnh.”
“Vì cảm tạ Từ đại ca, bí cảnh này cho ngươi.”
Vương Vũ Luân nói xong lập tức mang theo một đám hồng nhan tri kỷ rời đi, không cho một chút cơ hội cự tuyệt nào.
“Đi còn rất dứt khoát.” Từ Phàm nhìn cánh cổng dài rộng gần vạn dặm cười nói.
Sau đó bắt đầu nghiêm túc quan sát phù văn Hỗn Độn trên cổng.
“Hỗn Độn Trùng Kim, chỉ riêng cánh cổng này đã đáng giá rất nhiều tiền rồi.” Từ Phàm vuốt ve cửa lớn nói.
“Phu quân, vậy có thể bán cánh cổng này không?” Trương Vi Vân vui vẻ hỏi.
“Được chứ.”
“Nếu đổi là trước kia, pháp trận Hỗn Độn trên cổng này không mất thời gian vạn năm tuyệt đối không giải được.”
“Nhưng bây giờ không giống vậy.”
Trận bàn Hồn Nguyên xuất hiện, cả cánh cổng lập tức bị tròng lên hơn mười tầng đại trận phá giải.
Chỉ dùng ba canh giờ, đại trận phù văn Hỗn Độn trên cổng liền bị tan rã.
Nhẹ nhàng đẩy ra, cánh cổng từ từ mở ra.
Một thế giới rộng lớn hiện ra trước mặt Từ Phàm.
Cảm nhận khí tức từ thế giới phía sau cổng truyền đến, trong ánh mắt Từ Phàm sáng lên sắc thái dị dạng.
“Thần hỏa cấp Hỗn Độn Thánh Nhân!”