Ta Sư Phụ Mỗi Đến Đại Nạn Mới Đột Phá (Dịch Full)

Chương 1320 - Chương 1320: Rời Đi

Chương 1320: Rời đi Chương 1320: Rời đi

“Phạm vi thế lực Minh tộc nhất định không thể ở nữa.”

Từ Phàm nói, chiếu ra một tấm bản đồ phạm vi thế lực ở trung tâm Hỗn Độn lên không trung.

“Tộc Thiên Thương và đế quốc Thánh Quang đều có thể đi.”

Từ Phàm nghĩ ngợi, cuối cùng quyết định đến tộc Thiên Thương.

Hắn muốn kiếm nhiều chân lý Hỗn Độn hơn chút, cảm giác nhất định theo tộc Thiên Thương vẫn dễ kiếm hơn.

Kết quả là, ngày hôm sau Từ Phàm lại đến phân bộ tộc Thiên Thương.

“Ta muốn biết có phương pháp nào có thể nhanh chóng đến khu vực thế lực xung quanh tộc Thiên Thương các ngươi hay không?” Từ Phàm đi thẳng vào vấn đề hỏi.

“Có Truyền Tống trận, quý khách phải đến thế giới trung chuyển Nam Lục thứ năm trước, để Truyền Tống trận có thể trực tiếp truyền tống đến thế giới trung chuyển khu vực Đông Nhị thứ ba, nơi đó mới là phạm vi thế lực tộc Thiên Thương bọn ta.”

“Ở nơi đó, tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện như bây giờ.” Bộ trưởng phân bộ tộc Thiên Thương nói.

“Đa tạ cho hay.” Từ Phàm gật đầu, lúc đang muốn rời đi lại bị bộ trưởng phân bộ gọi lại.

“Quý khách, vì biểu đạt áy náy của ta, sau khi ngươi tới đó có thể báo tên ta, miễn phí ngồi Truyền Tống trận, như vậy có thể tiết kiệm mười vạn trượng thủy tinh Hồng Mông Tử khí.” Bộ trưởng phân bộ nói.

“Đa tạ, ước định giữa ta với tộc Thiên Thương các ngươi, ta vẫn sẽ tiếp tục tuân thủ.” Từ Phàm nói xong liền về lại trong Ẩn Linh môn.

“Bồ Đào, nói cho Nguyên chủ và Ma chủ, hội hợp tại thế giới trung chuyển thứ bảy.” Từ Phàm phân phó.

“Tuân lệnh chủ nhân.”

Lúc này ở trung tâm Hỗn Độn, trong tổ địa Minh tộc.

Một con giòi trong dịch nhờn bị bày ra.

“Ta từng sớm nhắc nhở Âm, bên ngoài đừng thấy cái gì là miễn cưỡng muốn cái đó.”

“Hiện tại hay rồi, bị biến thành một con giòi thấp hèn nhất.”

“Mười kỷ nguyên sau, cho dù khôi phục lại, phỏng chừng cũng phế đi.”

“Lăng, vì sao lúc đó ngươi không ra tay giúp hắn?” Một Hỗn Độn Đại Thánh Nhân Minh tộc nhìn Lăng hỏi.

“Âm coi trọng bí pháp của người ta, uy áp không được, vậy mà triệu hoán ra dòng sông thời gian Hỗn Độn chỉ vì đối phó một Đại Thánh Nhân, cuối cùng còn bị người hộ đạo của người ta biến thành một con giòi.”

“Tình huống như thế ta không có mặt mũi xuất thủ, cho dù là đồng tộc cũng không được.” Lăng dùng ngôn từ nghĩa chính nói.

Hỗn Độn Đại Thánh Nhân Minh tộc nhìn về phía mấy Hỗn Độn Thánh Nhân trong gia tộc Âm.

“Mặt mũi ném đi thì tự các ngươi nghĩ cách tìm về, chuyện này trong tộc sẽ không nhúng tay.”

“Tương lai nếu có nhân quả liên luỵ đến Minh tộc, mấy người các ngươi lấy cái chết tạ tội đi.” Hỗn Độn Đại Thánh Minh tộc nói xong lập tức biến mất không thấy.

“Được rồi, ta trả lại Âm cho các ngươi, không có việc gì nữa thì ta đi trước.” Lăng vẫy tay biến mất trong tổ địa.

Chỉ còn lại mấy Hỗn Độn Thánh Nhân trong gia tộc Âm.

“Những năm này cống hiến của Âm cho gia tộc không nhỏ, chịu uất ức lớn như thế, nếu như không báo, sau khi khôi phục chân thân đạo tâm nhất định sẽ bị hao tổn.” Một Hỗn Độn Thánh Nhân lớn tuổi của Minh tộc nói.

“Vừa rồi Ám đại nhân cũng không giải được phong ấn nguyền rủa này, có thể thấy được người hộ đạo của Nhân tộc kia mạnh thế nào.”

“Nếu như chúng ta truy cứu, chẳng lẽ phải mời Hỗn Độn Đại Thánh Nhân trong tộc xuất thủ sao?” Một Hỗn Độn Thánh Nhân khác nói.

Ý tứ rất rõ ràng, không cần thiết đắc tội với loại cường giả cấp bậc đó.

Nghe được lời này, mấy Hỗn Độn Thánh Nhân Minh tộc trầm mặc.

“Tìm cơ hội, nếu như dẫn ra cường giả sau lưng hắn, vậy mời ra cường giả trong tộc.”

“Nhục biến thân giòi bọ này, nhất định phải trả lại.” Giọng điệu Hỗn Độn Thánh Nhân dẫn đầu Minh tộc kiên định nói.

Trong thế giới trung chuyển thứ bảy, Ma chủ đang đánh cờ giết thời gian với trưởng lão trong tông môn.

“Không biết lần này Từ thần sư rõ có thể trụ vững hay không, đúng là mẹ nó, không phải địa bàn của mình là ở khó chịu.”

“Có chút đồ tốt là bị người khác để mắt tới.” Ma Chủ tức giận bất bình nói.

“Ma chủ đại nhân yên tâm, Từ Thần sư cao thâm mạt trắc, nhất định có cách ứng đối thế cục lúc này.” Trưởng lão Thiên Đạo môn cùng chơi cờ nói.

Lúc này, Ma chủ chợt nhận được tin tức từ Từ Phàm.

“Thế này mới đúng nè, đánh không lại thì chạy.” Ma chủ nhìn tin tức cười nói.

Ẩn Linh đảo đột ngột bay lên từ mặt đất, phá vỡ không gian xuất hiện trong vùng Hỗn Độn.

Sau đó nhanh chóng tiến về hướng thế giới trung chuyển thứ bảy.

Bên một bờ hồ cảnh sắc tươi đẹp, Từ Phàm đang cùng huynh đệ tốt nhàn nhã câu cá.

“Hỗn Độn Thánh Nhân Minh tộc, Từ đại ca, chờ ta thu thêm mấy phần chân lý Hỗn Độn nữa là có thể dựa vào tích lũy của chân ngã trước kia, trở thành Hỗn Độn Thánh Nhân, đến lúc đó ta làm chỗ dựa cho Từ đại ca.”

Vương Vũ Luân quơ tay, giọng điệu vô cùng chân thành.

“Ngươi đại khái còn cần mấy phần chân lý Hỗn Độn mới có thể trở thành Hỗn Độn Thánh Nhân?” Từ Phàm xốc lại tinh thần, hắn suýt nữa quên mất chuyện huynh đệ tốt của mình đã là Đại Thánh Nhân đỉnh phong.

“Chắc cũng còn cỡ hai phần, nhiều nhất cũng chỉ ba phần.” Vương Vũ Luân tính toán sơ nói.

“Ba phần, cũng không nhiều, đến lúc đó ta kiếm cho ngươi.” Từ Phàm gật đầu nói.

“Vậy Từ đại ca còn thiếu mấy phần chân lý Hỗn Độn mới có thể trở thành Hỗn Độn Thánh Nhân?” Vương Vũ Luân tò mò hỏi.

“Ta không rõ nữa, ước chừng còn thiếu rất nhiều.” Lúc này, cần câu trong tay Từ Phàm chợt căng ra.

Một con Thiên Linh ngư dài hơn một trượng mắc câu.

“Bồ Đào, một nửa nướng một nửa chưng.” Từ Phàm phân phó, hắn thích câu ngay ăn ngay.

“Tuân lệnh.”

Cuối cùng, Thiên Linh ngư bị nhét vào trong Tiên Thiên linh bảo đạo Mỹ Thực.

Không quá lâu sau, một mùi thơm mê người toả ra.

Lúc này, Vương Vũ Luân nhìn Từ Phàm, đột nhiên hưng phấn lên.

“Từ đại ca, hiện tại ngươi và ta đều là Đại Thánh Nhân, có muốn chúng ta cùng luận bàn không?”

Nói đến đây, Vương Vũ Luận Ngữ cũng không câu nữa, trong ánh mắt cháy lên tinh quang, chuẩn bị chiến một trận với đại ca tốt bất cứ lúc nào.

“?”

Từ Phàm nhìn về phía huynh đệ tốt, ánh mắt hơi nghi hoặc.

“Ngươi sẽ không cho rằng ngươi và ta đều là Đại Thánh Nhân, bèn cảm thấy có thể vượt trên ta đấy chứ?”

Là ai cho ngươi dũng khí đó?

“Không dối gạt Từ đại ca, lúc đầu khi ở Phi Vũ giới, chuyện bị trấn áp không đến một cái nháy mắt đã trở thành tâm ma của ta.”

“Mặc dù không có gì đáng ngại đối với tu hành, nhưng luôn cảm thấy là một sự tiếc nuối.”

“Ta không đòi hỏi chiến thắng Từ đại ca, chỉ cần có thể đánh một trận có đi có về là được.” Một luồng khí thế không tên từ trên người Vương Vũ Luân phát ra.

Từ Phàm nhìn huynh đệ tốt chiến ý bùng cháy, đột nhiên có chút không đành lòng đả kích hắn.

“Chuyện luận bàn cứ chờ đã, chờ đến khi chúng ta tiến vào trong phạm vi thế lực tộc Thiên Thương, lại vào trong vùng Hỗn Độn đánh đàng hoàng một trận.” Từ Phàm suy nghĩ nói.

Mặc dù Vương Vũ Luân đã ở Đại Thánh Nhân đỉnh phong, nhưng đối với Từ Phàm mà nói, chẳng qua chỉ là khác giữa con kiến nhỏ và con kiến lớn thôi.

Lúc tâm trạng tốt thì nhấc tay, lúc tâm trạng không tốt thì tay cũng không cần nhấc.

“Cũng được, sau khi đến nơi đích, Từ đại ca nhất định đừng quên đó.” Chiến ý trên người Vương Vũ Luân giảm đi.

“Ta nhớ trong những kiếp trước của ngươi, có một thế là lấy Kiếm đạo trở thành cảnh giới Đại Thánh Nhân đúng không?” Từ Phàm đột nhiên hỏi.

“Đúng thế, sao vâỵ Từ đại ca, ngươi muốn chỉ điểm ta Kiếm đạo hả?”

“Không phải, gần đây Hướng Trì tu luyện kẹt lại, người làm cha như ngươi có phải nên đi biểu hiện không?” Từ Phàm cười nói.

Lấy thực lực của Vương Vũ Luân bây giờ, dạy bảo một Vương Hướng Trì vẫn là dư sức.
Bình Luận (0)
Comment